Sau tuyết ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi và bên trong phòng, chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của Tô Kiều Ngọc.
Khi nàng tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, ngoài phòng thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng chim tước kêu, khiến đầu đau âm ỉ.
Cả người không còn bao nhiêu sức lực, một tay chống đỡ giường chiếu đứng dậy, mặc dù có mặc áo, nhưng dường như đứng ở ngoài trời tuyết lâu nên toàn thân phát lạnh, lạnh đến run cầm cập.
Tỳ nữ đang ở một bên thu dọn nghe thấy tiếng động, nên vội vàng xoay người hầu hạ.
"Phu nhân, người đã tỉnh rồi!"
Lục Chấp là tỳ nữ hồi môn của nàng khi nàng gả cho Thẩm Vân Chiêu, cho dù ở trong phủ không được sủng ái, nhưng vẫn đối xử rất tốt với nàng.
Tỉnh lại một hồi, hàng vạn ký ức hiện lên trong đầu, tất cả sự việc hôm qua hiện lên rõ ràng trước mắt. Tô Kiều Ngọc kéo tay Lục Chấp, hốt hoảng hỏi, "Tìm thấy Vân nhi rồi à!"
Lục Chấp rũ mắt xuống, cuối đầu, nhỏ giọng đáp, "Vẫn không có tin tức...."
"Vân Chiêu đi đâu rồi? Ta muốn đi tìm chàng!" Tô Kiều Ngọc đẩy tay Lục Chấp ra, lấy áo nhung màu tím nhạt choàng vào, tay buộc còn đang khẽ run.
Lục Chấp biết không thể ngăn nổi, không thể làm gì khác hơn là nhíu mày đi theo phía sau.
Đẩy cửa ra, gió thổi đầy cõi lòng. Dù Tô Kiều Ngọc đã buộc lại áo choàng, nhưng cũng khó có thể chịu nổi. Mặc dù hôm qua nước hồ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-cung-nguoi-tan-thanh-tro/2543822/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.