Editor: Meo meo thích cười
Tô Kiều Ngọc nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Nguyệt Ca được trang điểm tinh xảo, muốn từ vẻ mặt của nàng ta nhìn ra chút gì đó. Nhưng Tần Nguyệt Ca trừ bỏ cười cùng vẻ mặt thường hay quỷ dị rất đáng ghét ở ngoài ra, cũng không lộ ra vẻ mặt nào khác.
Tỳ nữ ôm hài tử bước đi không chậm, nhưng ở trong mắt Tô Kiều Ngọc, lại phảng phất như đi ngàn dặm.
Nàng rốt cuộc có thể nhìn thấy Vân Nhi, đã nhiều ngày rồi nó chắc chắn là chịu không ít khổ, hẳn là gầy đi. Tô Kiều Ngọc rất khẩn trương, không biết vì sao, tay siết chặt tay áo, yên lặng nhìn tỳ nữ đang bước đến.
Đợi đến lúc ôm Vân Nhi về, nhất định phải nấu cháo hoặc đồ ăn hương vị ngon, đem nó nuôi đến trắng trẻo mập mạp.
Lúc Tô Kiều Ngọc tiếp nhận tã lót kích động đến nỗi thân mình hơi run lên, thấy vải bọc bên trong kín mít, có chút sững sờ.
Một tay ôm, một tay xốc lên một góc, khi chạm tay vào thì hơi ngừng lại.
Vân Nhi sao lại không phát ra tiếng? Sao không ầm ĩ? Sao không có động tác gì mà an tĩnh như vậy?
Chợt xốc vải lên, lộ ra huyết nhục lẫn lộn, sớm đã không nhìn ra hình người.
"..."
Tô Kiều Ngọc thống khổ kêu một tiếng, tã lót rơi xuống trên mặt đất.
Từng khối, từng khối tứ chi màu cam từ trong tã lót lăn xuống, miễn cưỡng có thể phân biệt, khối nào là tay, khối nào là đầu.
Cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-cung-nguoi-tan-thanh-tro/2543808/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.