Tô Kiều Ngọc nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Nguyệt Ca được trang điểm tinh xảo, muốn từ vẻ mặt của nàng ta nhìn ra chút gì đó. Nhưng Tần Nguyệt Ca trừ bỏ cười cùng vẻ mặt thường hay quỷ dị rất đáng ghét ở ngoài ra, cũng không lộ ra vẻ mặt nào khác.
Tỳ nữ ôm hài tử bước đi không chậm, nhưng ở trong mắt Tô Kiều Ngọc, lại phảng phất như đi ngàn dặm.
Nàng rốt cuộc có thể nhìn thấy Vân Nhi, đã nhiều ngày rồi nó chắc chắn là chịu không ít khổ, hẳn là gầy đi. Tô Kiều Ngọc rất khẩn trương, không biết vì sao, tay siết chặt tay áo, yên lặng nhìn tỳ nữ đang bước đến.
Đợi đến lúc ôm Vân Nhi về, nhất định phải nấu cháo hoặc đồ ăn hương vị ngon, đem nó nuôi đến trắng trẻo mập mạp.
Lúc Tô Kiều Ngọc tiếp nhận tã lót kích động đến nỗi thân mình hơi run lên, thấy vải bọc bên trong kín mít, có chút sững sờ.
Một tay ôm, một tay xốc lên một góc, khi chạm tay vào thì hơi ngừng lại.
Vân Nhi sao lại không phát ra tiếng? Sao không ầm ĩ? Sao không có động tác gì mà an tĩnh như vậy?
Chợt xốc vải lên, lộ ra huyết nhục lẫn lộn, sớm đã không nhìn ra hình người.
"..."
Tô Kiều Ngọc thống khổ kêu một tiếng, tã lót rơi xuống trên mặt đất.
Từng khối, từng khối tứ chi màu cam từ trong tã lót lăn xuống, miễn cưỡng có thể phân biệt, khối nào là tay, khối nào là đầu.
Cánh tay ngó sen trắng nõn, bụ bẫm đã không còn tồn tại nữa. Chỉ có cánh tay dính đầy vết máu, máu đã kết vảy, biến thành màu đỏ sậm khiến người ta sợ hãi.
Tần Nguyệt Ca không biết khi nào thì đi đến gần Tô Kiều Ngọc, giọng nói lạnh lùng, giống như từ địa ngục truyền đến, "Cái này cùng nhau trả lại cho ngươi đi!"
Một khối ngọc xanh thẫm bị ném xuống chân Tô Kiều Ngọc, dưới ánh mặt trời lại cực kỳ chói mắt.
Đó là vật vào lúc Vân Nhi đầy tháng, Tô Kiều Ngọc cố ý mua. Nghe thế hệ trước nói, từ nhỏ mang đại ngọc thạch (*),có thể giúp người đeo tránh khỏi ốm đau cùng bệnh tật, phù hộ bình an, sức khỏe.
(*) đại ngọc thạch: Khối ngọc lớn.
Không!
Đây không phải là Vân Nhi!
Nhất định không phải! Hắn sẽ không chết!
"Là giả đúng không? Ngươi vì trả thù ta gả cho Thẩm Vân Chiêu đúng không?"
Tô Kiều Ngọc nói, phảng phất có thể khóc lên, nàng không tin mọi thứ trước mắt, cũng không thể tin được, thân thể cứng ngắt, bước về phía Tần Nguyệt Ca.
"Ta đã cùng Thẩm Vân Chiêu tách ra, chúng ta không còn là phu thê, ngươi đem Vân Nhi trả lại cho ta có được không? Nó ở đâu?" Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh mà ánh mắt lại gắt gao nhìn Tần Nguyệt Ca, dường như ngay sau đó có thể nhào tới.
Trong lòng Tần Nguyệt Ca có chút sợ hãi, nhút nhát nhưng trên mặt lại nỗ lực duy trì mỉm cười, cứng đờ không thể sánh được, "Tin tưởng hai mắt của mình đi, tuy rằng thoạt nhìn khó có thể tiếp nhận."
"Mấy ngày nay ta không rảnh chú ý đến nó, ném cho tỳ nữ bên người, khiến nó bị thương, thật xin lỗi. Chó ở trong cung thấy hài tử có hơi kích động, không cẩn thận khiến cho súc sinh kia cắn nó."
"Ta có lòng tốt giúp ngươi nhặt lại tứ chi của nó, mới khiến ngươi có cơ hội gặp lại nó, tuy rằng là thi thể, nhưng hẳn là ngươi phải cảm tạ ta mới đúng."
Tần Nguyệt Ca vân đạm phong khinh nói, sửa lại trâm cài trên tóc, lén lút lùi về sau một bước.
Tô Kiều Ngọc nghe, trong đầu hiện lên cảnh chó dữ cắn xé, điên cuồng đầy máu tanh lại tàn nhẫn.
Khó chịu ngồi xuống che lại lỗ tai, "Đừng nói nữa, không cần nói nữa!"
Vân Nhi đã chết!
Là nữ nhân rắn rết trước mắt làm!
Một giây sau, nàng đột nhiên xông về phía Tần Nguyệt Ca. Tỳ nữ cuống quít giơ tay muốn cản lại, nhưng Tô Kiều Ngọc khi còn bé cũng đã theo phụ thân học võ công, ba chiêu liền đem người đánh sang một bên.
Bàn tay nắm lấy cổ Tần Nguyệt Ca.
Nắm chặt, dùng sức!
Tần Nguyệt Ca liều mạng giãy giụa, muốn tránh khỏi bàn tay nàng, nhưng nàng ta càng giãy giụa, Tô Kiều Ngọc càng dùng sức, cảm giác hít thở không thông như thủy triều dâng lên, mang theo tuyệt vọng.
Tô Kiều Ngọc nhìn khuôn mặt thống khổ đang bị nàng bóp, giết nàng ta cũng không đủ hả giận, giết nàng ta Vân Nhi cũng không thể trở lại!
Lúc trước, sao nàng lại ngu ngốc tin tưởng, làm theo lời nói của đối phương sẽ đổi được bình an cho Vân Nhi chứ?
Nên trực tiếp phái người trói nàng ta, nghiêm hình ép hỏi, cho dù khó có thể bảo toàn tính mạng nhưng ít nhất Vân Nhi vẫn còn sống sót!
Giết chết kẻ thù trong gang tất, có lẽ nào sẽ ức chế được cõi lòng tràn đầy sát ý!
Tô Kiều Ngọc muốn tiếp tục dùng sức, phía sau lại truyền đến lực đạo kéo nàng lại, ngăn cản nàng.
Hộ vệ Thẩm phủ tiến lên giữ nàng lại, đem thân thể kéo lui về phía sau của hắn.
"Ngươi điên rồi?" Giọng nói quen thuộc như thế vang lên sau lưng, Tô Kiều Ngọc như ngâm mình trong ao nước mùa đông, lạnh lẽo từ lưng tỏa ra.
"Là nàng ta!.. Nàng ta là hung thủ hại chết Vân Nhi!.. Sao nàng ta lại không chết đi!" Nước mắt Tô Kiều Ngọc rơi như mưa, Vân Nhi của nàng đã chết, nàng muốn Tần Nguyệt Ca xuống chôn cùng!
Thẩm Vân Chiêu nhanh chóng tiến đến cầm tay Tô Kiều Ngọc, dùng lực, tay Tô Kiều Ngọc lập tức bị kéo rời khỏi cổ Tần Nguyệt Ca.
"Khụ.. Khụ khụ.. Vân Chiêu ngươi rốt cuộc cũng đến!" Tần Nguyệt Ca thở hổn hển, lấy tay vỗ ngực, tỳ nữ sau lưng vội vàng tiến đến giúp thuận khí.
Tần Nguyệt Ca tự biết mình vừa nãy đã đắc ý vênh váo, xem nhẹ Tô Kiều Ngọc, hai năm biểu hiện ôn nhu hiền tuệ, thế nhưng nàng đã quên đối phương cũng từng có thể một mình đấu với ba bốn nam tử, cũng từng múa kiếm cưỡi ngựa.
Tô Kiều Ngọc nhìn Tần Nguyệt Ca gian nan mà thở dốc, phẫn nộ trong mắt không giảm, mặc kệ cánh tay ngăn cản, ra sức muốn bắt lấy Tần Nguyệt Ca.
Càng dùng sức, lực đạo chỗ cánh tay càng lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Nguyệt Ca trốn càng ngày càng xa.
Tô Kiều Ngọc rốt cuộc nhịn không được, nước mắt từ khóe mắt tràn ra, "Thẩm Vân Chiêu ngươi buông tay!"
Trong mắt thống khổ vạn phần, đâm vào lòng Thẩm Vân Chiêu khiến lòng hắn tê rần.
"Ngươi biết ngươi làm vậy có hậu quả gì sao?" Thẩm Vân Chiêu lạnh giọng hỏi, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, mày co chặt, thanh âm nói chuyện lại không lớn.
"Hậu quả?" Tô Kiều Ngọc nghe xong bỗng nở nụ cười lên tiếng, "Ha ha ha ha.. Ha ha ha ha, hậu quả? Ta hiện tại cô độc một mình, hai bàn tay trắng, sẽ sợ hậu quả gì đây? "
"Phụ thân đã sớm cùng ta đoạn tuyệt quan hệ, hiện giờ ngươi cho ta một phong hưu thư, Vân Nhi cũng đã bị giết bỏ ta mà đi."
"Ta hỏi ngươi, ta còn sợ hậu quả gì đây?" Ngữ điệu Tô Kiều Ngọc thong thả, mỗi chữ mỗi câu mà hỏi, trên mặt cười, nước mắt lại ở dưới cằm ngưng tụ, thành giọt mà rơi xuống.
" Ta cũng từng có cuộc sống thoải mái, ta cũng từng nỗ lực thiệt tình đợi một người, nhưng mà ai thiệt tình đợi ta? Hiện tại, bộ dáng của ta là ta gieo gió gặt bão! "
"Nếu có thể làm lại một lần nữa, ta nhất định sẽ không muốn quen biết ngươi!"
* * *
Thẩm Vân Chiêu đứng bất động tại chỗ, từng câu của Tô Kiều Ngọc nói hắn đều nghe thấy, giống như dao nhỏ cứa vào lòng hắn.
Nàng nhất định hận hắn thấu xương.
Thẩm Vân Chiêu giương mắt thoáng nhìn một thân ảnh, Tần Nguyệt Ca đứng ở cách đó không xa nhìn, thân thể được tỳ nữ đỡ.
Trong lòng Thầm Vân Chiêu chợt lạnh, dùng sức đẩy tay Tô Kiều Ngọc ra.
Tay bị dùng sức đẩy ra, Tô Kiều Ngọc lảo đảo ngã trên mặt đất, thân thủ của nàng không bằng hai năm trước nữa.
"Mưu hại công chúa, giải vào đại lao, chờ xử lý!" Thẩm Vân Chiêu áp xuống cảm xúc trong lòng, thanh âm nghiêm khắc mà phân phó.
Tô Kiều Ngọc lẳng lặng nằm trên phiến đá, bất động, nghe lời Thẩm Vân Chiêu nói, vào mùa đông lại càng thêm lạnh lẽo thấu xương. Đầu ngón tay hơi run rẫy, không biết là vì lạnh hay là vì trong lòng đã nguội lạnh.
Bên ngoài phủ, mấy cây mai đang nở rộ, trên thế gian một mảnh tốt đẹp, trái ngược lại với lòng Tô Kiều Ngọc, không hợp nhau.
Đại lao? A!
Lần trước đến đó, là xin đi theo phụ thân thẩm vấn phạm nhân.
Lúc này đây, là bị phu quân của mình, là bị phu quân của mình tự tay đưa vào, vì kẻ thù đã giết chết con trai của mình.
Hoang đường cỡ nào, thật buồn cười!
Giống như một trò hề.
Nhìn Tô Kiều Ngọc bị hộ vệ kéo đi, Tần Nguyệt Ca cười lạnh, hai mắt thon dài lại chứa vô số thủ đoạn ác độc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]