Trở lại Thiết phủ ngày hôm sau, Mị đi gặp Triệu Lang, liền bị nàng chế nhạo một phen, đường đi một tháng mà nàng đi gần ba tháng, nếu không phải Thiết gia già trẻ vẫn còn ở kinh thành, nàng còn tưởng rằng nàng mang theo Thiết Diễm bỏ trốn a! Bỏ trốn? Hừ, Diễm bị bệnh như vậy, nàng còn có thời gian suy nghĩ cách bỏ trốn hay sao? Mị càng ngày càng bận rộn , mỗi ngày đều ra ngoài tìm dược vật về bồi bổ cho một lớn một nhỏ ở trong phủ, Lạc Lạc luôn dán nàng do mấy tháng không gặp, nên bây giờ càng tranh thủ dính nàng hơn, lúc nào cũng theo sau lưng nào bi bi bô bô. Thiết Diễm cũng là càng bồi bổ càng ốm, khẩu vị của hắn trái lại rất tốt, so sánh ngày thường ăn cũng hơn rất nhiều, nhưng không biết vì sao, bụng càng lúc càng lớn, mà người lại gầy xuống. Mới đầu Mị mỗi bữa tối đều sẽ cùng hắn đi tản bộ, đở sống lưng thon gầy của hắn mà trong lồng ngực nàng không ngừng đau lòng. Thiết Diễm cũng là nghe theo thu xếp của Mị, ăn cơm, tản bộ, ngủ, bởi vì hắn biết nàng đau lòng hắn, biết nàng lo cho hắn. Đến khi hắn có mang tám tháng, thân thể Thiết Diễm liền đã nặng hơn, không cách nào xuống giường , Mị xin nghỉ ở trong nhà cùng hắn, cùng Lạc Lạc ở bên giúp hắn giải buồn; Vào đông, bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, bên trong phòng lại luôn ấm áp hoà thuận vui vẻ, có phu cùng hài nhi, khiến Mị cảm giác được cuộc đời như thế này đã rất hạnh phúc rồi. Còn có một người, cũng khiến Mị quan tâm, là Mai Thư Nhã. Tự khi trở về phòng bữa tối đêm đó, hắn lúc nào cũng tâm sự nặng nề, gương mặt mang nét tươi cười phong tình vạn chủng không còn nữa, thay thế chính là vẻ mặt lúc nào cũng ủ rủ cau mày; tiếng nói như chuông bạc, trong trẻo mềm mại đáng yêu không còn nữa, thay thế chính là lúc nào cũng trầm mặc. Trừ khi đối với Lạc Lạc, hắn sẽ cười, cũng thường đi gặp mặt Lạc Lạc nói chuyện, nhưng mỗi khi Lạc Lạc cùng mình chơi đùa, hắn sẽ yên lặng nhìn Lạc Lạc đến ngẩn người. Đêm nay, Mị đợi khi Thiết Diễm cùng Lạc Lạc ngủ rồi, đem một mâm thức ăn cùng mỹ tửu ( rượu ngon) ,đi vào viện phòng thầy trò Mai Thư Nhã. Nhìn thấy dưới ánh trăng, một bóng dáng màu trắng đang múa kiếm, ngân quang(ánh sáng bạc) theo gió thổi bay bay, người kia , đúng là Lăng Oanh. Nói thật, Mị kỳ thật cảm giác được kiếm pháp Lăng Oanh rất tinh diệu, thân pháp lại tuyệt đẹp thướt tha, ở trong bóng đêm càng thêm mờ ảo như tiên; không biết là người như thế nào, có thể sáng chế ra kiếm pháp linh động mờ ảo như thế . Lăng Oanh dừng múa, thu kiếm, quay người lại, liền nhìn thấy một bộ lam bào, là người hắn luôn luyến tiếc trong lòng nhưng không cách nào tiếp cận, lúc này, nàng, ở ngay trước mắt của hắn. Mắt đẹp lưu động, nhìn thấy khay trong tay Mị , đáy mắt liền buồn bả, mặt không chút thay đổi nói, “Nàng là đến tìm sư phụ?” “Ân.” Tựa như mặt trăng treo trên bầu trời, thanh nhã mà thuần khiết, mặt nhý bạch ngọc, môi như hoa anh đào, thân thể thon dài, Mị muốn không thừa nhận cũng không được, nam nhân này, bất luận là ở thế giới này hay thế giới kiếp trước của nàng, đều là đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, gió lạnh ban đêm thổi bay vạt áo hắn , theo gió lay động, càng giống nhý tiên tử lạc chốn phàm trần. Lãng Oanh không muốn nhìn nàng mặt không chút thay đổi như vậy, không muốn nhìn nàng mà im lặng không nói gì, nhưng, hắn cùng nàng tựa hồ như chưa bao giờ nói chuyện, cũng không có giao dịch gì; hắn cũng không biết trong lòng mình tình cảm càng lúc càng nồng đậm với nàng hơn. Mị cũng chỉ là yên lặng đứng, không có chủ động mở miệng, không muốn cho hắn bất kỳ hy vọng gì, nàng quyết định duy trì tình trạng này, không phải không muốn cự tuyệt, chỉ là nhớ ra hắn là đồ đệ duy nhất của Mai Thư Nhã, nhớ ra hôm đó Mai Thư Nhã thỉnh cầu, cho nên, nàng lựa chọn trầm mặc. “Chi nha ~” Thanh âm mở cửa thanh phá vỡ không gian tĩnh mặc giữa hai người, Mai Thư Nhã nhìn Lăng Oanh một chút , đối với Mị thở dài nói, “Vào đi.” Bên trong phòng, bên ánh nến, Mai Thư Nhã cùng Mị ngồi đối diện nhau, Mị tay cầm bạch ngọc hồ (bình bạch ngọc),một dòng nước chảy vào trong chén, thoáng chốc mùi rượu bay bốn phía. Phượng mắt xinh đẹp của Mai Thư Nhã có chút nheo lại, Mị cũng là mỉm cười, đã biết rượu này có thể khiến hắn có được niềm vui. “Ðây chính là rượu tiến cống do hài nhi hôm nay từ chỗ hoàng thượng lấy đến.” Mị giọng điệu mang chút đắc ý. Mai Thư Nhã nâng chén, uống một hơi cạn sạch, đoạt qua bầu rượu trong tay Mị , lại lần nữa thay chính mình rót đầy. Mai Thư Nhã cứ như vậy một chén lại một chén uống hết, cho đến khi Mị đưa tay tiếp nhận bầu rượu, thở dài nói, “Như vậy sẽ hại đến thân thể đó.” “Con biết , biết rất rõ ràng…” Mai Thư Nhã mở ra đôi mắt đỏ ửng, nhìn phượng mục của Mị vẫn bình tĩnh nhìn hắn, hơi thở của hắn có chút hỗn loạn, “Con vì sao không hỏi? Vì sao không thèm để ý? Con không muốn biết sao? Ai là…của con…” “Hài nhi thật sự không muốn biết, cũng không cần biết, con chỉ biết là, con hiện tại có một người phụ thân, như vậy cũng đủ rồi không phải sao?” Mị thay hắn gắp chút thức ăn vào chén. Bất quá người phụ thân trước mắt này, nàng thật sự không thể không quan tâm được, chẳng lẽ đây là cốt nhục tình thâm sao “Đúng vậy, con còn có một người phụ thân, còn có cả phu quân, nhi tử. Con…” Mai Thư Nhã cười cay đắng, trong mắt nổi lên một tầng rung động Nhìn dáng vẻ của hắn, Mị đã biết, nam nhân này sợ là căn bản không biết lại nghĩ linh tinh cái gì, nghĩ muốn giúp hắn, không khỏi lại lần nữa thật sâu thở dài, “Hài nhi là nói, con chỉ biết là, con hiện tại có một người phụ thân tên Mai Thư Nhã thôi.” Mai Thư Nhã mãnh liệt ngẩng đầu, lệ đã ở trong nháy mắt này chảy xuống, nàng nói cái gì? Nước mắt mơ hồ, chỉ thấy ánh nến đối diện lập lòe, nữ tử nhìn hắn cười đến bất đắc dĩ “Con…” Mai Thư Nhã kinh ngạc nhìn Mị lau đi lệ của hắn, nhưng không biết nên nói gì. “Nếu như chuyện quá khứ khiến người thống khổ, cũng không cần lại… nhớ tới nữa, con cũng không phải thật muốn biết đâu. Chỉ là khuôn mặt của người, bắt con không nhận người, cũng thật là trái đạo lý đi?” Mị nhìn bộ dáng ngốc ngốc của hắn, trêu nói. “Hừ…” Mai Thư Nhã chụp tay nàng, tự mình lau khô nước mắt, trên mặt nở một nụ cười, giờ khắc này, hắn lại là Mai Thư Nhã,nam nhân chân thành đầy phong tình , “Con dám không nhận thử xem.” Phượng mắt khẽ chuyển, bạch nhãn quyến rũ khẽ cười. Cười – quyến rũ , năng lực khôi phục của phụ thân thật tốt, người khi nãy nước mắt chảy dài, điềm đạm đáng yêu, lập tức liền biến mất . “Bất quá, con không trách ta sao?” Mai Thư Nhã vẫn là hỏi ra nỗi lòng quấn quanh chính mình trong lòng nhiều ngày, không cách nào xóa bỏ. “Trách người cái gì?” Mị hạ mắt, nhìn chính chén thứ đầu tiên nãy giờ của mình, hắn mới vừa rồi một mạch liền uống hết không sai biệt lắm nửa bình, xem ra đây đúng là rượu ngon rồi. “Con thật sự không hiểu sao?” Mai Thư Nhã cũng để nàng rót đầy ly rượu một lần nữa, giọng điệu có chút buồn bã . “Người hối hận sao?” Mị thưởng thức rượu trong chén, nhàn nhạt hỏi han. “Hối hận…” Mai Thư Hùng mắt buồn bả, nhìn chén bạch ngọc gần ngay trước mắt , “Ta có quay lại đi tìm con, nhưng….cũng không thấy.” Hắn ngẩng đầu cười khổ một phen, “Đây là lão Thiên phạt ta, phạt ta như vậy vứt bỏ con.” “Nếu lão Thiên đã phạt qua, con còn cần gì phải hận người nữa.” Mị lúc này mới nhìn Mai Thư Nhã nói “Nếu như ta nói, ta là người giết nương của con thì sao?” Mai Thư Nhã thần sắc nghiêm túc, nhìn chăm chú Mị, mơ hồ có chút quyết tuyệt. “Thì sao? Người có lý do của mình không phải sao?” Mị liền ngay cả mày cũng không động một phen, nếu không phải từng trải qua đau khổ, hắn lại như thế nào trong mắt hàm chứa tang thương nhưng vẫn cố cười quyến rũ, phong tình vạn chủng, bất quá chỉ là một tầng áo giáp bằng đồng, cố che chở vết thương toác hoác bên trong. “Con…” Mai Thư Nhã trợn to phượng mắt, hắn không ngờ nàng lại đón nhận chuyện này một cách quá mức đương nhiên , hắn lăn lộn khó ngủ, không cách nào nói ra được, nàng liền một câu nói như vậy , toàn bộ đón nhận. Hạ xuống ngạc nhiên trong lòng bắt đầu khởi động, hắn cuối cùng cũng là thản nhiên cười một tiếng, giọng điệu dễ dàng mang chút trêu chọc, “Nếu là nương con biết con ở rể, đời đời con cháu từ đó thừa kế huyết mạch của người khác, không biết sẽ tức giận như thế nào đây!” “Con mặc kệ nàng, huống chi nàng đã sớm không biết đi nơi nào đầu thai rồi, quản không được con đâu.” Mị nhìn nam nhân đang nở nụ cười đầy lực sát thương này, giọng điệu cũng hòa nhã hơn nhiều, rốt cục nói ra , nàng cũng không cần luôn quan tâm hắn dạo này luôn khác thường , xem ra, yêu nghiệt lại đã trở về . Một đêm này, phụ tử hai người nâng cốc cười nói vui mừng, tiếng cười liên tục truyền ra. Lăng Oanh ngủ ở bên cạnh, nghe trận trận tiếng cười truyền đến , trong lòng cũng thay sư phụ vui mừng; dù sao sư phụ nuôi dưỡng hắn từ nhỏ lớn lên , hắn đã sớm coi là người như phụ thân của mình. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là bóng dáng nữ tử xinh đẹp mềm mại kia , không khỏi cười khổ, chẳng lẽ, ngay cả trong mộng cũng không cách nào chạy thoát sao? Kể từ đêm đó, sau khi giải được khúc mắc trong lòng Mai Thư Nhã , hắn đều bảo Lăng Oanh đến viện của Mị mời nàng sang đối ẩm. Cái miệng kia của hắn cũng chỉ có tay nghề nấu ăn của Mị là thỏa mãn được mà thôi. Mị cũng rất chiều theo ý hắn, dù sao hôm nay Thiết Diễm đi ngủ rất sớm, nàng cũng đã làm tốt ăn khuya, đi tìm Mai Thư Nhã đối ẩm; mà Mai Thư Nhã cũng đã dần dần phát giác, nữ nhi này đối với hắn có một chút quen thuộc, cũng có được một chút xa lạ lạnh nhạt. Hắn cũng phát hiện, chính mình tựa hồ cũng có quyến luyến nàng, có cảm giác như mình có thân nhân, có… nhà. Mai Thư Nhã cũng thường thấy mị xuống bếp cùng Thiết Diễm, hắn kỳ thật một mực không biết rõ lựa chọn của Mị, theo hắn biết, nam nhân này so sánh với đại đa số nữ nhân trên thế gian đều mạnh hơn rất nhiều, khí thế hắn che chở cho hoàng đế lúc đó, trong trí nhớ của hắn mãi mãi khắc sâu. Cuối cùng, hắn càng quan sát thật lâu, càng cảm thấy được nam nhân này rất đần độn, lại ít nói, cũng không biết cách biểu đạt, đầu óc cứng nhắc, tính tình cũng có chút bướng bỉnh, nữ nhi của mình rốt cuộc coi trọng hắn chỗ nào chứ ? Nhưng, đối với Mị thì, nam nhân này từ đáy mắt đến đuôi lông mày đều tràn đầy ôn nhu, cái loại ôn nhu có thể khiến lòng nàng êm dịu, mỗi lần ôm nhi tử thì đáy mắt tràn đầy sủng nịch, trìu mến, vầng sáng tình thương của một người phụ thân khiến hắn cũng có được nhu trường của nam nhi. Mỗi lần nhìn nam nhân khó đoán này, hắn đều phát hiện một chút ưu điểm, cũng rõ ràng hơn một chút, cũng hiểu rõ hơn một chút về hắn. Một ngày kia, Mai Thư Nhã theo thường lệ ôm Lạc Lạc, cùng Thiết Diễm, trong phòng chỉ có tiếng cười “khanh khách” của Lạc Lạc , non nớt nói bi bô, cùng tiếng cười mềm mại đáng yêu của Mai Thư Nhã. Thiết Diễm chỉ là nằm bên cạnh ở trên giường, Mị có nói cho hắn khúc mắc của Thư Nhã phụ thân , cũng có nói cho hắn, Thư Nhã phụ thân cần tình cảm gia đình nhiều như thế nào. Nam nhân đẹp, tốt như vậy, là ai không tiếc thương mà thương tổn hắn chứ? Nụ cười trước mắt xinh đẹp như vậy , hắn không cách nào tưởng tượng bộ dáng rơi lệ của hắn. Suy đi nghĩ lại, hắn đột nhiên cảm giác được trong bụng mơ hồ có chút đau đớn, giữa hai chân cũng có chút khó chịu, hắn ẩn nhẫn cảm nhận đau đớn từ từ tăng lên, bình tĩnh nhìn Mai Thư Nhã nói, “Làm phiền phụ thân đi nói cho Mị một tiếng, ta… sắp sinh .” Mai Thư Nhã đang đùa với Lạc Lạc bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thiết Diễm, có chút không tưởng tượng được tại sao giọng điểu của hắn lại bình tĩnh như vậy, nhưng đôi mắt phủ một tầng nước của Thiết Diễm, lại làm cho hắn đang ôm Lạc Lạc lập tức phi thân ra khỏi phòng…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]