Thẩm Hoành Duệ đến chỗ nhà thuốc mua thuốc chống sưng, bế Bùi Thanh trở lại khách sạn.
Vươn Nam đi theo phía sau anh, “ Em giúp anh cầm ba lô được không?”
Thẩm Hoành Duệ không quay đầu lại, nói: “ Không cần.” Khi hai người đi tới quầy lễ tân, Thẩm Hoành Duệ bước tới hỏi: “ Xin hỏi còn phòng trống không?”
Vương Nam nghe câu đo, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét.
Trong đại sảnh nhiều người ra vào, Vương Nam kiềm chế cơn tức giận trong lòng, không muốn giống như kẻ mất trí cuồng loạn ở nơi công cộng. Hơn nữa chắc gì Thẩm Hoành Duệ muốn chia phòng, có lẽ là cho Bùi Thanh. Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn bình tĩnh một ít.
Cô gái ở quầy lễ tân vẫn nhớ rõ anh, xin lỗi cười cười, “ Xin lỗi, đang là mùa cao điểm nên không còn phòng trống.”
Thẩm Hoành Duệ khẽ gật đầu, ôm Bùi Thanh về phòng.
Vương Nam đi phía sau Thẩm Hoành Duệ, có chút nghi ngờ trong lòng, trật chân, tối qua nghỉ ngơi không tốt, để Thẩm Hoành Duệ ôm cậu, hắn có thể hiểu được, nhưng khoé miệng Bùi Thanh bị rách là như thế nào?
Thẩm Hoành Duệ rõ ràng không có ý định giải thích cho hắn, tuy rằng trong lòng Vương Nam nghi ngờ nhưng cũng không muốn xen vào chuyện người khác.
Phòng không có bật điều hoà, có chút oi bức.
Thẩm Hoành Duệ đặt Bùi Thanh trên giường. Ngay khi rời khỏi vòng tay anh, cậu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Thẩm Hoành Duệ cầm điều khiển từ xa, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, “ Ngủ đi, nhiệt độ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-ban-cung-phong/247713/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.