Cô nhìn hắn cuộn ống nước lại một cách thuần thục, sau đó đeo lên vai, xoay người đi vào phòng. Hắn bước thẳng tới trước mặt cô mới dừng lại, vẻ mặt phức tạp.
Hắn không lên tiếng mà chỉ nhìn cô.
Trên đầu cuộn dây ống màu cam còn nhỏ xuống vài giọt nước.
Cô ngẩng mặt nhìn sâu vào mắt hắn, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của mình vang lên:
“Anh và ông ấy nói em mắc bệnh?”
“Ừm.”
“Anh còn thành lập công ty riêng sao?”
“Ừm.”
“Bao lâu rồi?”
“Hơn mười năm thôi.”
“Kinh doanh cái gì?”
“Buôn bán và vận chuyển hàng hóa.”
“Anh không xuống núi để giải quyết công việc sao?”
“Anh có cộng sự, cậu ấy sẽ xử lý hầu hết công việc, còn những vấn đề khác chỉ cần bàn bạc qua điện thoại và máy tính là được. Hơn mười năm qua, bọn anh vẫn làm thế. Với lại thực ra anh đã bán phần lớn cổ phần trong công ty cho cậu ấy rồi.”
Chẳng trách trước đây hắn luôn bận rộn từ sáng tới tối, cô cứ cho rằng vì hắn lo chuyện của Hoàng Thống, không ngờ hắn lại lập một công ty khác ở bên ngoài.
“Vì sao… anh không quay về kế thừa Hoàng Thống?”
“Bởi vì anh muốn ở cùng em.”
Câu trả lời thẳng thừng của hắn khiến cô nghẹn họng, nhất thời không biết nói gì.
Khả Khanh cố nén nước mắt, tiếp tục hỏi: “Chuyện quỹ từ thiện là sao?”
“Đó đều là vì em.” – Hắn nhìn cô, khàn giọng nói – “Anh đi hỏi Linh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-ac-quy/3174698/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.