Hắn không tìm được Khả Khanh.
Nơi đầu tiên hắn nghĩ ra chính là nhà cô, nhưng cô không trở về phòng trọ. Hắn cũng đã vòng qua công ty, vừa đi xe vừa gọi cho cha mẹ cô, ngay cả giáo sư Đường và giáo sư Tống cũng không biết cô ở đâu.
Phạm vi sinh sống của cô không lớn, Khả Khanh lại thường cố gắng không kết giao thân thiết với bất kì ai. Thậm chí hắn còn hỏi những thư ký khác trong công ty, nhưng cô không hề liên lạc với bất cứ người nào.
Một tháng trôi qua kể từ hôm đó, cô biến mất tựa như bọt biển, chỉ để lại đồ dùng cá nhân và quần áo của mình trong chiếc vali đang yên lặng dựa ở góc nhà. Còn chủ nhân thì mất tăm mất tích, giống như trước kia vậy.
Chỉ khác là, hắn còn sống, hắn vẫn nhớ rõ mọi thứ.
Hắn biết cô cũng vậy, chỉ không rõ cô đang ở nơi nào.
Có rất nhiều nơi để cô dừng chân, chỉ cần cô muốn thì chẳng ai có thể tìm thấy cô.
Nhưng… cô sẽ không già, không chết, chỉ có thể sống trong nỗi cô đơn, trong sự thất vọng đau khổ vì nghĩ hắn phụ bạc mình.
Hắn đau lòng thay cô, giận dữ vì sự ngu xuẩn của bản thân mình.
Tiếp theo phải làm gì đây?
Cô bỏ đi, hắn vẫn còn sống, sau đó thì sao?
Nếu không có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ sống thêm năm, sáu mươi năm nữa, nhưng rồi sao?
Nụ cười của cô, sự dịu dàng của cô, tất cả đều choáng ngợp tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-ac-quy/3174690/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.