Cô nổi giận trừng mắt nhìn hắn, trong phút chốc, hắn nghĩ cô sẽ cầm bình nước đập thẳng vào đầu mình.
Giây tiếp theo, cố nén cơn giận, cô nhẹ nhàng đặt bình nước xuống, lạnh lùng nói: “Em đi nấu cơm.”
Dứt lời, Khả Khanh thẫn thờ bước ra ngoài.
Gã đàn ông này thật đáng ghét, hoàn toàn không biết đến cái gì gọi là “Nghỉ ngơi”.
Rõ ràng hắn còn rất yếu, đầu ê buốt mệt mỏi vậy mà vẫn cố tình nói lảm nhảm.
Ít nói một chút sẽ chết à?
Anh sợ nếu không nói ra bây giờ, anh sẽ không còn cơ hội nữa…
Đáng ghét! Tay đàn ông xấu xa này!!!
Khả Khanh cắn môi rủa thầm, lần nào hắn sinh bệnh cô cũng không đành lòng bỏ mặc, càng không thể bịt tai mình lại, kết quả là luôn bị hắn làm cho mềm lòng. Mấy ngày nay Cừu Thiên Phóng luôn tìm cơ hội để tập kích Khả Khanh, thuyết phục cô ở lại.
Vất vả lắm cô mới xây dựng được tuyến phỏng thủ trong lòng mình, thể nhưng hắn chỉ cần dùng mấy câu nói là đã có thể phá hủy nó một cách dễ dàng.
Mà thứ khiến cô không biết nên cười hay khóc đó là: Đến cuối ngày thứ hai sau khi đỡ cảm, hắn lại bắt đầu quay trở về với công việc, ngoại trừ lúc quấy rầy cô bằng mấy câu lải nhải, còn lại thời gian của hắn đều dùng để nghe – gọi điện thoại bàn chuyện công việc.
Cho tới khi cô uy hiếp nói sẽ rút dây điện thoại, hắn mới miễn cưỡng dừng lại.
Cũng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-ac-quy/3174683/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.