Edit: L2NT + Phi Nguyệt
Từng ngày dần trôi qua… Tất cả như chẳng có gì thay đổi, nhưng lại ngầm đổi thay rất nhiều.
Hắn không nhắc tới chuyện hôn nhân, cũng chẳng hề nói ba từ “Anh yêu em” thêm lần nữa, mà chỉ càng yêu thương, chăm sóc cô hơn. Cô không
hiểu nổi vì sao hắn lại yêu mình, nhưng cũng chẳng muốn suy nghĩ thêm
làm gì, cứ để mặc cho bản thân đắm chìm trong hạnh phúc như mộng ảo này
đi.
Có đôi lúc, Khả Khanh cảm thấy mình như đang bước đi trên một lớp
băng mỏng, tưởng chừng như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Đến khi hắn
nhìn thấy cô, dường như hắn cảm nhận được nỗi bất an ấy nên luôn đánh
lạc hướng suy nghĩ của cô. Trừ mẹ ra, hắn là người duy nhất hiểu rõ cô
đến thế, biết khi nào cô lo lắng, khi cô vui buồn giận hờn, có thể làm
nỗi muộn phiền trong cô tan biến nhanh chóng.
Ngày qua ngày, hắn luôn về chỗ cô sau khi tan làm, dành thời gian
đưa cô tới bệnh viện thăm mẹ. Thậm chí sau khi mẹ cô xuất viện, hắn đều
đến nhà giúp đỡ cha mẹ.
Hắn và cha cô khá hợp nhau, hai người thường xuyên ở trong thư phòng trò chuyện hàn huyên vài tiếng đồng hồ. Cha cô đánh giá cao học thức
của hắn, lúc nào cũng làm ra vẻ ‘chỉ hận vì không gặp sớm hơn’.
Nhìn người đàn ông cởi áo vest xắn tay áo lên, tay cầm cờ – lê bước
vào phòng bếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-ac-quy/3174662/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.