Edit: Phi Nguyệt
Sáng sớm, Khả Khanh được đánh thức bởi hương cafe thơm nồng.
Mở mắt, nheo nheo nhìn chiếc đồng hồ báo thức để đầu giường, cô phát hiện phần gối bên cạnh mình rõ ràng bị lõm xuống. Khả Khanh sửng sốt ngồi bật dậy, những ký ức xuân sắc đêm hôm qua ùa đến khiến cô ngượng chín cả mặt.
Ách, được rồi, cô và hắn đã lên giường.
Khẽ bước xuống giường, cô vội vã nhìn xung quanh.
Không có ai.
Hắn đi rồi chăng?
Cửa phòng tắm đang mở, không thấy bên trong có người. Khả Khanh đưa tay chạm vào vết lõm trên gối, lạnh ngắt, cô lại thả người xuống giường. Trong tích tắc cô đã nghĩ mình lầm, có lẽ đêm hôm qua chỉ là mộng xuân của cô mà thôi, một giấc mộng xuân quá mức sinh động. Nhưng vừa ngả người xuống giường, cô đã nhận ra ngay hương vị quen thuộc đặc trưng của hắn.
Khả Khanh nhíu mày, xoay người hít lấy mùi hương vương trên chăn gối.
Chắc chắn là hắn.
Cô cúi người ngửi phía bên kia giường, quả nhiên vẫn bắt được mùi hương đó, hơn nữa, cô cũng đang không có một mảnh vải nào ở trên người.
Trừng mắt nhìn đám quần áo rối tung ở trên ghế, Khả Khanh bỗng đỏ mặt.
Xem ra, tối hôm qua cô và hắn thực sự đã làm chuyện đó.
Mà, hình như cô còn khóc...
Trời ạ, mất mặt quá. Hắn nhất định nghĩ cô thật lạ.
Khả Khanh xấu hổ đến mức muốn chôn luôn mặt mình xuống gối, hít sâu vài hơi, cố gắng tỉnh táo lại, nhưng trong đầu lại càng hiện thêm nhiều cảnh xuân sắc của đêm qua, mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-ac-quy/24908/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.