Liên tục hai ngày Hứa Niệm chưa đến côngty, nhưng nghỉ ngơi bình thường, cơm nước xong thì ở trong phòng cũngkhông biết suy nghĩ gì. Má Lưu nhìn cũng bắt đầu nghi hoặc, chẳng lẽ lần này là thật sự không định quản lí Lục Từ và Lục Chu?
Bà nói riêng lời này với Nguyễn Tố Trân,trái lại Nguyễn Tố Trân không có phản ứng lớn gì, một bên đùa với NữuNữu, vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó: “Công ty mấy năm nay toàn dựa vàoTiểu Niệm, bằng không đã sụp đổ từ lâu. Lục Chu và Lục Từ cũng nên thửnếm chút đau khổ.”
Má Lưu nhịn không được thở dài: “Nói là nói như vậy, nhưng gia nghiệp nhiều năm như thế, aizz, đáng tiếc.”
Nguyễn Tố Trân cười cười rồi không nóinữa, má Lưu cũng không tốt lại nói thêm cái gì, thu dọn vài thứ đi vàophòng bếp. Đúng lúc chuông cửa vang, bà đành phải quay lại mở cửa.
Người đến là Trâu Dĩnh.
Sắc mặt Trâu Dĩnh nhìn không tốt lắm,chào hỏi Nguyễn Tố Trân vài câu liền lên lầu tìm Hứa Niệm. Nhìn dáng vẻkhí thế hùng hổ của cô, Nguyễn Tố Trân nói phía sau má Lưu: “Tiểu Niệmtrọng tình cảm, việc này nó đã quản một nửa, sẽ không buông tay giữađường.”
Má Lưu nghe cái hiểu cái không.
Hứa Niệm mới mở cửa đã bị Trâu Dĩnh đổ ập xuống mắng một trận vào mặt: “Cậu thuộc loài đà điểu đấy à? Tưởng rằnggặp chuyện không may trốn đi là xong hả!”
Hứa Niệm không thể nào phản bác, ngoan ngoãn đứng lại đó mặc cho cô mắng.
Trâu Dĩnh nhìn khí sắc của cô kém thànhnhư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-2/2378463/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.