Buổi tối Hứa Niệm ngủ không ngon, ban đêm liên tục bị ác mộng quấn lấy. Lúc thì là vẻ mặt mỉm cười của Đường phunhân, một lúc lại là ánh mắt như cười như không của Đường Mạc Ninh, cuối cùng toàn bộ đều biến thành ngũ quan dần dần phóng đại của đứa bé kia…
Giống ai đây, vì sao vẫn cảm giác như đã từng quen biết?
Cô đột nhiên mở mắt ra, đêm mùa đông giárét nhưng cũng kinh động đến mức toát ra cả thân mồ hôi lạnh. Ngoài cửasổ gió nổi lên, thời tiết như vậy giống như tận thế đang buông xuống.Bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở hỗn loạn của chính mình, tim đập rấtlâu sau cũng không thể bình ổn.
Trên trần nhà tỏa ra một vầng sáng nhỏ,lộ ra chút ấm áp ngắn ngủi cho nơi đây trong ngôi nhà cao cửa rộng yêntĩnh này. Hứa Niệm trở mình, do dự lấy điện thoại di động ra.
Đường phu nhân sắp xếp cô ở Nam Uyển, nơi này cách nơi ở của Đường Trọng Kiêu một đoạn, lúc này tự dưng cô lạimuốn nói chút gì đó với người nọ, do dự, vẫn là lặng lẽ buông điện thoại trong tay.
Gọi tới rồi nói gì đây?
Bên ngoài bỗng nhiên một tiếng “Đùng”vang lên, như có gì đó rơi xuống đất. Tim Hứa Niệm đập mạnh suýt chútnữa thì đánh mất một phách. Cô chần chờ rồi vẫn vén chăn lên chạy đếncửa sổ trước mặt, xuyên qua lớp thuỷ tinh mờ mờ có chút mơ hồ nhìn raphía ngoài, thì ra là nhánh cây bị tuyết đọng đè lên rồi gãy xuống.
Tuyết rơi dày, bên ngoài không khác gìlúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-2/2378412/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.