Chương trước
Chương sau
Đêm dày đặc.

Đường Trọng Kiêu cúi đầu mắt nhìn đồnghồ, khách khứa phía sau còn chưa rời đi, anh lại chỉ một lòng đặt trênngười Hứa Niệm. Không biết vì sao đêm nay anh luôn cảm thấy bất an, lạinhìn Đường Mạc Ninh ngược lại vẫn thành thật ở lại bên cạnh mẹ, nhưng cả đêm trong lòng không yên.

Thím Dung nói thấy Hứa Niệm trở về nghỉngơi trước, anh kiềm chế tâm trạng phải ở lại xã giao tiếp, hiện tại rốt cuộc cũng không đợi được nữa.

“Tôi còn có việc, đi trước.” Anh nói xong xoay người muốn đi, cũng mặc kệ sắc mặt anh cả Đường Khải Sâm thế nào.

Tình cảm của hai anh em cũng bình thường, khi Đường Khải Sâm mở miệng ngữ khí liền cứng ngắc lạnh nhạt: “Ai nấyđều thấy tối nay mẹ cố ý tác hợp chú cùng Nghê Vi, bây giờ bỏ đi giữachừng, bà sẽ mất hứng.”

Đường Trọng Kiêu nghe vậy thì dừng bước,lúc xoay người trên mặt không có chút biểu cảm nào: “Thái độ của em vẫnluôn rõ ràng, anh không dám chiến đấu cho tình yêu của mình, nhưng không có nghĩa là em cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp tùy ý của mẹ.”

Lời này khiến người đối diện hoàn toàntrầm mặt, đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén bức người: “Sớm muộn gì chúcũng sẽ rõ, đối với một người đàn ông mà nói tình – ái không đáng kểchút nào.”

Đường Trọng Kiêu châm chọc nhìn ĐườngKhải Sâm, từ mũi tràn ra một tiếng cười lạnh: “Mấy năm nay, vì sao từđầu đến cuối anh đều không cần con của chị dâu?”

Đúng lúc gió nổi lên, ngữ khí câu nói kia tràn ngập khí phách rơi vào lỗ tai Đường Khải Sâm, trong mắt anh tachợt lóe lên tức giận khiến Đường Trọng Kiêu càng thêm khinh thường:“Một quyết định của anh hại hai người phụ nữ, em không muốn giống anh,càng không hi vọng Nghê Vi sẽ giống như chị dâu suốt ngày buồn bực không vui.”

Lời của anh rơi xuống, đúng lúc Nghê Vitừ đại sảnh đi ra. Cũng không biết những lời này cô nghe được bao nhiêu, đáy mắt có chút gì đó trong suốt lấp lánh, nhưng cô còn đang cố gắngkiềm chế, biểu lộ ý cười dịu dàng: “Bác gái mời các anh vào trong.”

Sắc mặt Đường Khải Sâm xanh mét, lập tức tiến vào trong phòng.

Đường Trọng Kiêu thì một câu cũng khôngcó, xoay người rời đi. Anh luôn biết chính mình muốn gì, quá rõ ràng,cho nên căn bản không có cách nào chấp nhận.

Bóng dáng kia dứt khoát dần dần đi xa,chỉ còn Nghê Vi ngẩn ngơ tại chỗ, người đàn ông này vốn là như vậy,khiến cô ngay cả hận cũng hận không nổi, nước mắt cuối cùng vẫn là nhịnkhông được tràn ra khỏi mi.

Một buổi tối, làm tan nát cõi lòng vài người.

-

Đường Trọng Kiêu còn chưa tới Nam Uyểnthì gặp Cầu Cầu ngay ở trên đường. Tiểu gia hỏa thở hổn hển một mạchchạy tới, hai má cũng bắt đầu đỏ bừng, xa xa thấy anh thì càng cấp tốcvội vã, luôn miệng hô to: “Cậu!”

Một phen đón lấy đứa bé đang bổ nhào tới, anh không khỏi nhíu nhíu mi: “Sao có một mình con, A Tú đâu?”

Cầu Cầu mắt điếc tai ngơ, chỉ trợn đôi mắt to chớp chớp gắt gao liếc nhìn anh: “Cậu và cô Hứa cãi nhau à?”

Đường Trọng Kiêu không rõ cho lắm nhìncậu, vẻ mặt của Cầu Cầu nghiêm túc hơn: “Cháu thấy cô Hứa như đã khócmà, cậu bắt nạt người ta rồi?”

“Khóc?”

“Dạ, hốc mắt hồng hồng.”

Tiểu gia hỏa nói xong nâng tay để gần hai mắt của mình, bộ dạng không nói dối, lại nhịn không được bắt đầu chỉtrích anh: “Ba mẹ cô ấy không có ở đây, cậu liền bắt nạt người ta.”

Trái tim Đường Trọng Kiêu bỗng nhiên bịhung hăng bóp chặt một chút, tâm có chút rối loạn khó hiểu, đúng lúcngười hầu một đường tìm tới đây mang đứa bé đi, anh liền lập tức khôngngừng thẳng đến Nam Uyển.

Một người chưa từng sợ điều gì, đây làlần đầu tiên nếm qua mùi vị của sợ hãi, mỗi lần nhìn cô rời khỏi tầm mắt của mình liền không khống chế được mà lo âu, dù cho cô ở bên cạnh mình, nhưng vẫn không chiếm được một tia cảm giác an toàn như trước.

Trong lòng anh quá rõ ràng, quả bom lớnnhất từ đầu đến cuối giấu trong lòng anh, một ngày không nổ tung thì một ngày ăn ngủ bất an, nhưng sau khi nổ tung, anh quả thực không dám nghĩ…

Phòng của Hứa Niệm có đèn sáng rỡ, nhưngsau khi đẩy cửa ra một bóng người cũng không có, anh đứng ở cửa, đúnglúc có gió lùa đến trước mặt, làm tóc anh tất cả đều rối loạn.

Trong phòng im lặng, bài trí cũng khônglộn xộn, quả thực giống y nguyên so với trước lúc anh rời đi, nhưngchính là anh cảm giác không có chút giống nhau nào. Quả nhiên thoángnhìn chỗ tủ quần áo kia, vali hành lý của cô đã không còn.

Việc Này biểu thị điều gì anh gần nhưkhông thể nghĩ tiếp, cầm di động liền nhập số đó, nhưng lập tức truyềnđến giọng nữ máy móc một lần lại một lần lặp lại, tắt máy.

Anh suýt nữa muốn bóp nát thân máy màuđen kia, dư quang chợt thấy trên bàn để lại tờ giấy, là nét chữ anh quen thuốc, nhưng chỉ có bốn chữ quả quyết ngắn gọn: Đừng tìm tôi nữa.

Tâm lập tức trống rỗng, nhiều điều khóhiểu, ở đáy lòng anh rõ ràng người kia vẫn kháng cự, nhưng chỉ vì câunói này giống như bị người ta tự dưng móc mất cái gì đó từ ngực.

Hứa Niệm từ trước đến nay không phải làngười vô cớ gây sự, cho nên nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, anh suynghĩ cẩn thận nhưng vẫn như trước khó giải. Mỗi sự kiện đều nên nằmtrong tay anh mới đúng, rốt cuộc từ khi nào thì bắt đầu chệch đường ray?

-

Cuối cùng đã tới Thanh Châu, mới rời đi chỉ có mấy ngày, lại như đã trải qua vài thế kỷ dài. Hứa Niệm đứng ở cửa sân bay, ngẩng đầu lên chính là bầu trời chói lọi, những âm trầm đó bỗng nhiên tan hết, nhưng lòng côrốt cuộc cũng không sáng sủa nổi.

Tiểu Kỷ đem hành lý sắp xếp lên xe, bạngái Việt Việt của cậu không tới đón, cho nên biểu cảm trên mặt vô cùngkhó coi, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Hứa tổng, em đưa chị về nghỉ trước.”

Trở về…

Hứa Niệm suy nghĩ những lời này một chút, bây giờ, cô còn có thể về đâu đây?

Cô mờ mịt nhìn thành phố quen thuộc trước mắt, hồi lâu mới nói: “Đến công ty đi.”

Tiểu Kỷ kinh ngạc trừng mắt to: “Cả đường chị còn chưa ngủ.”

Nhưng sau khi Hứa Niệm lên xe liền từ từnhắm hai mắt, Tiểu Kỷ trù trừ cuối cùng cũng không nói gì nữa, cậu cóthể cảm giác được, tâm tình Hứa tổng giờ phút này không tốt lắm. Trongkhoảng thời gian này ở Đường gia mặc dù không khắc nghiệt, nhưng cũngloáng thoáng ngửi được một chút không thích hợp.

Một cô gái đơn độc, nghĩ cũng biết phảichịu đựng không biết bao nhiêu xót xa. Cậu chỉnh điều hòa nhiệt độ chovừa vặn, thở dài khởi động xe.

Một đường lái đến bãi đỗ xe dưới lầu công ty, Hứa Niệm lại khăng khăng không cần cậu tiễn, khi xoay người định đi bỗng nhiên lại quay đầu: “Hãy quý trọng Việt Việt thật tốt, cô ấy làmột cô gái tốt.”

Tiểu Kỷ càng tỏ ra kinh ngạc, tuy rằngHứa tổng thỉnh thoảng cũng nói đùa cậu và Việt Việt, nhưng rất ít khinghiêm túc nói những lời thế này với cậu, trong lòng không khỏi có chútbận tâm: “Hứa tổng, chị không sao chứ?”

Hứa Niệm nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tiểu Kỷ, chỉ lắc đầu cười. Tình yêu đơn thuần như vậy, còn có thể có được thì may mắn biết bao.

Đang vào lúc bận rộn, Hứa Niệm đi thangmáy chuyên dụng trực tiếp đến tầng cao nhất, không ai chú ý đến cô, trừLục Chu mới từ văn phòng cô ra tới.

-

“Sao chị đột nhiên đã về?” Trên mặt LụcChu có sự vui sướng không chút nào che giấu, vội vàng đón lấy hành lýtrong tay cô, “Không phải nói bên kia còn có việc chưa xử lý xong.”

Hứa Niệm nhìn cậu một cái, khẽ rũ mắtxuống trực tiếp đẩy cửa văn phòng ra: “Ừ, cũng xong rồi.” Tầm mắt vừalúc dừng trên bàn công tác, bên cạnh có một bó bách hợp rất lớn, màuxanh lá cây và trắng, giữa bài trí màu đen đơn điệu tăng thêm một chútsức sống.

Cô nghi ngờ mắt nhìn người đàn ông phíasau, cậu lại ngượng ngùng nở nụ cười: “Bạn em mở cửa hàng bán hoa, xemnhư cổ vũ, chị bình thường cũng quá đơn điệu, em còn nhớ trước đây chịrất thích bách hợp.”

Hứa Niệm không nói một lời đi qua, trầm mặc vài giây vẫn lên tiếng “Cám ơn” .

Lục Chu có thể cảm giác được cảm xúc củacô không tốt, tưởng là cô đi trên đường mệt nhọc, vì thế thức thời nói:“Chị nghỉ ngơi đi, em đi ra ngoài trước.”

Cô gật gật đầu, đợi cửa phòng đóng lại mới giống như hư thoát nhắm mắt lại.

Tâm tình trải qua cả đêm lắng đọng lạicũng không thể bình phục lại như trước, ngực như bị tảng đá lớn đè épxuống. Cô cầm lấy văn kiện bên cạnh buộc chính mình xem, nhưng cái gìcũng xem không vào. Mấy năm nay cô ra sức chống đỡ tất cả bỗng nhiên sụp xuống, con đường kế tiếp nên đi thế nào, cô cần suy nghĩ kĩ một chút.

Đang thất thần, cửa văn phòng bị gõ vang, lần này là Trâu Dĩnh.

Cô từ Lục Chu nghe nói Hứa Niệm có chútkhác thường, vì thế cố ý sang đây gặp một cái, mới vừa vào cửa bị khísắc của Hứa Niệm dọa đến: “Cậu đây là, không biết còn tưởng là gấu trúc ở vườn bách thú chạy sai chỗ chứ.”

Hứa Niệm bị cô khoa trương dùng từ nóicho thì không nói gì, dựa vào lưng ghế thở dài: “Chỉ một đêm không ngủ,mà rất xấu như vậy sao?”

Trâu Dĩnh đưa gương phản chiếu trên điện thoại di động tới trước mắt cô: “Chính cậu xem xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Đối mặt với người duy nhất còn có thể tin tưởng này, ngược lại cô không thể nào nói lên lời, trán để ở mặt bànlạnh lẽo, thật lâu sau mới tràn ra một tiếng cười khổ: “Lục Sơn có contrai, gần năm tuổi.”

Trâu Dĩnh khó có thể tin trừng mắt to,cũng bộ dạng như bị sét đánh, hiển nhiên chuyện này không chỉ cô cảmthấy khó mà thừa nhận, bất kể là ai nghe được đều cảm giác khó có thểtin. Lại nghe cô nói xong tất cả, sắc mặt đã khó coi tới cực điểm:“Đường gia cũng có phần quá ức hiếp người khác, sản nghiệp lớn là có thể nắm mạng người khác như không có gì?”

Thấy sắc mặt Hứa Niệm vẫn khó coi, cô hơi hơi ho một tiếng: “Việc đã đến nước này, cậu tội gì phải gây khó dễ cho chính mình, người kia đã mất, lại dằn vặt khó chịu vẫn chỉ là chínhcậu.”

Trâu Dĩnh nói xong trong lòng càng thêmkhó chịu, cũng chính vì như thế Hứa Niệm mới càng đáng thương, tronglòng nín giận, nhưng không có nơi nào phát giận, so với những người phụnữ gặp phải chồng vượt quá giới hạn còn buồn bực hơn.

May mắn khi cô ngẩng đầu lên sắc mặt đãdịu đi rất nhiều: “Tớ không sao, chuyện khó khăn hơn nữa cũng có thểchịu đựng được, đã mê muội 5 năm, dù sao cũng không đến mức lại tiếp tục ngu ngốc nữa.”

Bộ dạng đó khiến lòng dạ người ta sinh ra cảm giác thương xót, Trâu Dĩnh lúc này mới phát hiện mình bình thườngkhông có mồm miệng khéo léo, lúc này ngay cả nửa câu ấm lòng cũng nóikhông nên lời, chỉ có thể dùng sức nắm chặt tay cô: “Tớ sẽ luôn bên cậu, Tiểu Niệm, cuối cùng sẽ tốt lên.”

Cô nói xong lại cẩn thận hỏi: “Vậy Đường Trọng Kiêu —— “

Quả nhiên lại nhắc đến cái tên này, sắcmặt Hứa Niệm trở nên trắng bệch. Trong lòng cô nhịn không được một trậnthổn thức, lúc trước có lẽ người đàn ông này nói không chừng chính làngười yêu của cô, nhưng hiện giờ vừa thấy, chỉ sợ người đàn ông đó giấudiếm chuyện của cô cũng không ít.

“Cậu khó chịu như vậy, thật sự toàn bộđều đơn giản là Lục Sơn, không có nguyên nhân khác?” Lời Trâu Dĩnh khiến Hứa Niệm càng thêm chật vật, về điểm này cô giấu ở một góc tâm tư, vẫnbị đối phương nhìn thấu.

-

Một tuần sau.

Hứa Niệm đang ở phòng họp nghe kế hoạchphát triển của quý tới, xuyên qua mặt tường thủy tinh bỗng nhiên nhìnthấy người đàn ông kia, anh mặc âu phục màu đen đơn giản, đứng ở đó imlặng nhìn cô, đôi mắt thâm trầm như mực.

Nếu không phải là người bên cạnh gọi cô,Hứa Niệm thiếu chút nữa tưởng rằng chính mình sinh ra ảo giác, tùy tiệnnói vài câu xong, lại nhìn ra phía ngoài Đường Trọng Kiêu vẫn đứng ở đónhư trước.

Người đang ngồi bắt đầu bàn luận xôn xao, vốn trong công ty có tin đồn không tốt về hai người, Hứa Niệm đành phải cầm văn kiện bên tay đứng lên: “Hôm nay đến đây thôi.”

Sau lưng cô nhột nhột, lúc đi ra ngoàitrái tim cũng liên tục đập “Phịch phịch”, rốt cuộc đến gần người nọ, vẫn như lần đầu tiên gặp mặt như vậy, khách khí xa cách cười: “Đường tổngđã trở lại?”

Đường Trọng Kiêu nhìn cô, người vẫn làngười đó, nhưng không giống nhau, ánh mắt lại trở lại trước kia bộ dạngtìm tòi nghiên cứu nhìn kỹ như vậy, trái tim anh trầm xuống, dẫn đầu đilên phía trước: “Chúng ta nói chuyện một chút.”

Đích xác cần nói chuyện một chút, thẳngthắn, ánh mắt Hứa Niệm hơi hơi ảm đạm, vẫn nhấc chân đi theo. Ai ngờ vừa mới tiến vào văn phòng anh liền quay người đặt cô trên ván cửa, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn, vội vã cúi đầu hôn cô.

Cô không kháng cự, nhưng cũng không có chút đáp lại.

Đường Trọng Kiêu đáy lòng bất an lại bịkhuếch đại, chỉ có thể nhìn chằm chằm đôi mắt đó, khàn khàn nói: “Anh đã điều tra đêm đó.”

Nói cách khác anh biết hết rồi? Ánh mắtHứa Niệm càng thêm bình tĩnh, không nói một lời nhìn anh, như đang kiênnhẫn chờ anh nói tiếp.

Anh nắm bả vai cô ngón tay càng thu lại càng chặt, khó khăn mở miệng: “Trước kia anh… quả thực từng làm chuyện có lỗi với em.”

Cho dù tất cả đều đoán được, nhưng phútchốc nghe được đó, Hứa Niệm thừa nhận trong lòng vẫn sẽ đau. Hóa ranhiều chuyện khó khăn như vậy cùng nhào nặn một chỗ, chẳng những khôngkhiến cho cảm giác đau đớn biến thành chết lặng, ngược lại sẽ chỉ làmtrái tim càng khó mà gánh vác.

Nắm tay cô giấu ở bên cạnh càng nắm lại thật chặt, trên mặt lại cũng không dám bộc lộ ra điều gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.