Cuối cùng vẫn là anh chủ động đi tới chỗcô, vẫn như cũ là một thân màu đen trang nghiêm kia, ánh đèn đường intrên đôi mắt anh, nhưng cái gì cũng nhìn không ra, ánh sáng thưa thớtcũng không rõ ràng.
Hứa Niệm đứng tại chỗ chờ anh.
Đường Trọng Kiêu đi qua lại không nói gì, vươn hai tay ra kéo cô vào trong lòng, cằm vùi vào giữa mái tóc của cô, khi mở miệng mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Lại không nhận điện thoại, không biết anh sẽ lo lắng sao?”
“Em…”
Anh không cho cô cơ hội nói tiếp, đưa tay sờ sờ hai má cô sớm đã bị đông lạnh đến mức đỏ lên, nói: “Lạnh không?”
Hứa Niệm lắc đầu, nghiêm túc nhìn vào đáy mắt anh: “… Anh không phải có chuyện muốn nói với em?”
Ngón tay anh chạm một bên má cô, sau một lúc lâu, nhưng chỉ cười: “Không có việc gì, chỉ là nhớ em, tới thăm em một chút.”
Hứa Niệm nghi ngờ nhìn anh, nhưng cho tới bây giờ bên ngoài người này đều khiến người ta nhìn không thấu. Cô dodự muốn nói những lời này cho anh biết, suy nghĩ một lát, cô nói: “TốngAn Bình cho em một thứ.”
Kỳ thật cô tin chắc đối phương cái gìcũng biết, Đường Trọng Kiêu từng tiếp xúc với Tống An Bình, lấy tínhtình của anh sẽ không phớt lờ như vậy. Quả nhiên trên mặt anh vẫn nhưtrước không nhiều phản ứng thừa, im lặng chờ cô nói tiếp.
“Em sẽ giao nó cho Lục gia.” Nguyễn TốTrân là mẹ của Lục Sơn, tất cả đều nên để bà đưa ra quyết định, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-2/2378385/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.