Trong chớp mắt, Khương Tỉnh nghĩ, có phải mình nhìn lầm không. Thời gian quá lâu, có một số kí ức bị rối loạn cũng là điều bình thường.
Cô còn chưa nghĩ xong, người kia đã đến gần.
Khương Tỉnh vẫn ngồi, nửa gương mặt chôn trong đầu gối, đầu không ngẩng lên, mắt lại nhìn theo anh.
Bộ dạng sững sờ của cô nhìn thật ngốc nghếch.
Ánh sáng ấm áp dừng bên chân, cô dựa vào cửa ngồi đó, thân thể ở ngay chỗ ánh sáng không tới, mấy giây sau, trước mặt hiện lên bóng người mơ hồ.
Vị Trần tiên sinh kia đứng ở trước mặt cô.
Anh mở miệng nói xin lỗi: “Xin lỗi, lúc Tôn tiểu thư gọi tôi đang bị kẹt xe, để cô chờ lâu rồi.”
Vừa nói vừa nhanh chóng lấy chìa khóa ra.
Khương Tỉnh hạ mi mắt, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, sau đó đứng dậy.
Cô không tiếp lời, tránh qua một bên, nhường vị trí để anh mở cửa.
Cửa mở ra, anh đưa tay giữ lại, đứng một bên nói: “Vào đi.”
Khương Tỉnh đi vào, lúc đi qua người anh ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, sau khi vào nhà cô bật đèn quầy bar, lại không lên lầu ngay.
Anh đã đóng cửa, khóa cẩn thận, đang kiểm tra lại.
Xác nhận không có vấn đề gì, anh kéo rèm, xoay người đi vào, vừa bước một bước liền đột nhiên dừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt cô bình tĩnh, mắt anh mở to.
Ánh đèn sáng ngời, Khương Tỉnh ngồi trên ghế nhỏ nhìn anh.
Vóc dáng cao, thân hình thon dài, khuôn mặt góc cạnh, mang dáng dấp đàn ông trưởng thành.
Hóa ra năm năm không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tinh/36217/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.