Trần Thứ trở lại ký túc xá, đã mười hai giờ.
Tôn Trình đang chơi game, nghe được động tĩnh, từ giường trên thò đầu ra, “Hôm nay sao về muộn vậy? Không phải mười giờ sao?” Hỏi xong thân thể lại rụt về tiếp tục chơi, ai ngờ nửa ngày cũng không nghe thấy Trần Thứ trả lời.
Tôn Trình nghi ngờ nhìn xuống dưới, thấy Trần Thứ ngồi bên cạnh bàn, trong tay siết chặt chiếc di động màu trắng, không nhúc nhích.
“Này, Trần Thứ?” Tôn Trình gọi.
“Hả.” Trần Thứ cuối cùng có chút phản ứng.
Tôn Trình cúi đầu nhìn xuống, thấy không rõ hình dáng chiếc điện thoại trong tay cậu, chỉ cảm thấy kỳ quái: “Ồ, cậu đổi điện thoại? Sao giống điện thoại của con gái vậy.”
“Không phải của tớ.”
“Tớ nói cậu sao lại đổi điện thoại chứ.”
Tôn Trình lầm bầm một câu, đột nhiên lộ ra nét mặt hưng phấn, “Cậu nhặt được à, mau mở ra xem, khẳng định là của con gái, cậu có thể xem thông tin một chút, gọi điện thoại cho bạn cô ấy để tìm người.”
Trần Thứ không hề cử động, cách hai giây mới nói: “Mở không được, hư rồi.”
“A? Cậu nhặt cái điện thoại hư làm gì, người ta đã ném đi rồi mà.” Tôn Trình lập tức không còn hứng thú, không nói chuyện với Trần Thứ nữa, tiếp tục chơi game.
Trần Thứ bóp di động ngồi một hồi lâu.
Không biết tại sao, giống như có thể thấy gò mà giàn giụa nước mắt của Khương Tỉnh.
Cậu chưa kịp trả điện thoại cho cô, cứ đứng một bên nhìn cô vừa khóc vừa gọi taxi, ngồi vào liền đi mất.
**********
Đêm nay Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tinh/36212/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.