Câu xin lỗi của Khương Tỉnh cuối cùng cũng không nói hết. Môi Trần Thứ ấm áp mềm mại, hơi thở nóng hổi, cướp hết giọng nói và suy nghĩ của cô. Anh hôn rất dịu dàng, sợ cô không thở được, hôn một lúc liền lùi ra, đợi cô hít vào một hơi lại tiếp tục.
Thân mật một lát như vậy, Khương Tỉnh không phản đối, đôi môi trắng bệch cuối cùng cũng có chút sức sống, nhìn qua hình như tinh thần cũng tốt hơn một chút.
Trần Thứ nắm lấy tay cô, im lặng nhìn một hồi.
“Uống nước nhé?” Anh hỏi.
Khương Tỉnh gật đầu một cái, mắt nhìn vào anh.
Trần Thứ đứng dậy rót nước tới, đút cho cô vài ngụm, để ly xuống rồi ngồi bên giường, Khương Tỉnh chủ động nắm lấy tay anh.
Trần Thứ cầm ngược lại tay cô, để trong lòng bàn tay mà vuốt ve, hỏi: “Đói không, anh mua cháo cho em nhé?”
Khương Tỉnh lắc đầu: “Vẫn chưa đói, lát nữa mẹ em sẽ đưa cháo tới.” Ngừng một chút, hỏi, “Anh thì sao, anh đói không, tối hôm qua đã ăn chưa?”
“Đã ăn rồi, vẫn còn no.”
Khương Tỉnh không tin lắm, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Sáu rưỡi.”
Khương Tỉnh nói: “Vậy anh đi ăn sáng đi, trong bệnh viện có căn tin.”
“Vẫn chưa đói, lát nữa lại ăn.”
Khương Tỉnh không khuyên nữa, trầm mặc một hồi, nói: “Anh từ Hong Kong tới?”
Trần Thứ gật đầu.
“Công việc vẫn chưa xong hả?”
“Cũng gần xong rồi, còn một chút nhờ đồng nghiệp làm giúp.”
Khương Tỉnh mím môi, nói, “Hôm qua… chị em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tinh/3100297/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.