Tống Vũ chờ một lát không thấy Khương Tỉnh có hành động gì, thở dài nói: “Của em đó, không cần sao?”
“Em không có đồ gì ở chỗ anh ta.” Khương Tỉnh nói.
Tống Vũ lại gần một chút, khuyên cô: “Mặc kệ thế nào, em giữ lại xem một chút đi, nếu không phải của em vậy thì vứt đi cũng được, dù sao lão Thẩm cũng đã bảo anh đừng lấy về, em không cần, cậu ta cũng nói anh vứt đi.”
“Vậy anh vứt đi.” Khương Tỉnh nói.
“Em xem xong lại vứt, đã lâu như vậy chắc chắn em không nhớ rõ, lỡ như có tài liệu quan trọng gì, vứt đi sẽ không tìm lại được. Anh chỉ chịu trách nhiệm làm chân chạy vặt, coi như nể mặt anh, em cầm lấy trước đi.”
Khương Tỉnh không nói thêm gì nữa, nhận USB, nói cảm ơn anh ta.
Tống Vũ lại không đi, đánh giá xung quanh một chút, cười nói: “Bây giờ ở đây sao?”
“Vâng.”
“Năm đó ra đi liền đến đây luôn?”
Khương Tỉnh gật gật đầu.
Tống Vũ cười: “Không mời anh vào một chút sao? Đã nhiều năm không gặp rồi.”
“Anh tùy tiện ngồi đi, không có gì để mời anh, uống nước lọc được không?”
“Được.”
Tống Vũ đi tới, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, hỏi: “Tiệm sách hôm nay không mở cửa sao?”
Khương Tỉnh nói: “Ừm, tối hôm qua bị làm loạn, mới thu dọn xong, anh chờ một lát.” Nói xong liền đi ra sau nói với Tôn Du và Khương Mộng một tiếng, bưng hai ly nước đi ra.
Tống Vũ tùy ý hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tinh/3100284/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.