Cách đó không xa, hai người ôm nhau cuối cùng cũng tách ra.
Mà ba người rình coi dưới gốc cây vẫn không đi ra.
Trong lúc vội vàng, tên mập không kìm nén được, khuyến khích: “Anh Đông, còn phải đợi tới khi nào, nếu không ra đánh người sẽ đi mất!”
Trần Lập Đông xắn tay áo, vừa định hô một tiếng “Lên”, lại bị tên gầy còn lại giữ chặt.
“Này, anh Đông, đừng vội đừng vội, xem một chút đã.”
Một bàn tay Trần Lập Đông đánh lên đầu anh ta, “Nhìn cái gì, coi cái tướng thèm khát của mày kìa, chưa thấy bao giờ à?”
“Không phải không phải,” Tên gầy kéo Trần Lập Đông lại, hạ thấp giọng nói, “Anh Đông, anh nghĩ gì thế, em có một chủ ý, bảo đảm có tác dụng hơn so với việc bây giờ anh đánh người, nói không chừng có thể thu hết toàn bộ tiền nợ của cháu anh lại!”
Trần Lập Đông không tin, khinh bỉ: “Não heo như mày có thể nghĩ được chủ ý gì?”
“Anh Đông anh Đông, anh nghe em nói đã, nói xong anh lại mắng em cũng được!” Tên gầy cứng rắn ghé vào bên tai Trần Lập Đông nói ra chủ ý của hắn.
Trần Lập Đông nghe xong sững sờ, sờ cằm suy nghĩ một lát, chậc chậc hai tiếng: “Rất được!”
Tên mập thấy tình hình này, bối rối: “Thế nào, anh Đông, còn đánh hay không?”
Trần Lập Đông thúc cùi chỏ vào hắn ta: “Mẹ nó mày chỉ biết đánh nhau, đi thôi, xong việc rồi, đi uống rượu.”
Nói là uống rượu, thực chất là trên bàn rượu thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tinh/3100264/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.