Mùa đông khắc nghiệt, vốn nên là ngày tháng người nhà đoàn viên ngồi quây quần trước lò sưởi cười nói vui vẻ, tranh cãi ầm ĩ, thế nhưng ta lại lẻ loi một mình đứng bên bờ sông chịu gió lạnh càn quét, ông trời thật không công bằng.
Ta vốn cũng có nhà, có cha nương yêu thương, có ca ca cả ngày chỉ biết bắt nạt ta nhưng sẽ là người đầu tiên đứng ra mỗi khi ta bị đứa trẻ nhà khác bắt nạt. Ta cũng đã từng là bảo bối được nâng trong lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, nhưng tất cả đều bị phá nát. Khoảnh khắc ấy, toàn bộ ấm áp hạnh phúc ở trước mặt ta biến thành máu thịt mơ hồ, khiến ta bất ngờ không kịp đề phòng, ruột gan đau như đứt từng khúc!
Ngày 15 tháng Chạp, đêm trăng tròn cuối cùng của năm, một nhà bốn người bọn ta điều khiển một chiếc xe ngựa chạy đến thành Triều An, cũng là kinh đô của nước Đại Khải bọn ta. Về phần tại sao phải đến đó thì ta không rõ lắm, đây là chuyện đầu tháng nay cha nương cùng ca ca đột nhiên cho ta biết, khi đó sắc mặt của bọn họ đều nghiêm trọng, giống như lâm đại địch vậy! Khiến cho ta lúc ấy cũng sợ theo, vô cùng lo lắng qua loa thu dọn hành lý của mình, theo sát người lớn nửa đêm rời nhà trốn chạy.
Ta dùng cái từ ‘trốn chạy’ này tuyệt đối không khoa trương, bởi vì ngay sau khi bọn ta xuất phát, đến cả người non dạ nhất trong nhà là ta cũng cảm giác được có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tich-mo-han/2526472/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.