Bởi vì Thẩm Hằng, trong lòng Sơ Xuân lại dấy lên kỳ vọng, hoặc nói là hy vọng xa vời, nàng không muốn Thẩm Hằng chết, nàng đã sớm coi Thẩm Hằng như người thân duy nhất trên đời, là người nàng quan tâm nhất để ý nhất, nếu Thẩm Hằng đã chết, Sơ Xuân sẽ lại lạc lõng trên thế gian này, không biết phải sống sót thế nào.
Mang theo phần hy vọng xa vời này, mỗi ngày Sơ Xuân đều đến Phật đường quỳ hai canh giờ, tụng kinh niệm Phật. Nàng lại một lần nữa đặt hy vọng vào trời cao, nàng ở trước Phật đường sâu sắc sám hối sự bất kính đối với ông trời, nàng tình nguyện trả giá bằng tất cả để đổi lấy tính mạng của Thẩm Hằng.
Hai canh giờ quỳ lạy, chân Sơ Xuân mềm nhũn tê mỏi, nàng run run đứng dậy khỏi bồ đoàn, đột nhiên thân thể lảo đảo ngã sang bên, may mà có một đôi tay đúng lúc xuất hiện đỡ lấy nàng.
Sơ Xuân kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt trách cứ của Thẩm Hằng, nàng mỉm cười, nói: “Sao chàng lại tới đây?”
“Nếu ta không đến, nàng còn định quỳ đến khi nào?”
“Không phải ta đã đứng dậy rồi sao?” Sơ Xuân cười ra vẻ không sao cả.
Thẩm Hằng nhìn Sơ Xuân, không nói một lời.
“Chàng sao vậy? Nói gì đi chứ?” Sơ Xuân nói.
“Cầu người không bằng cầu mình, dù cho người nàng cầu là Phật tổ.” Thẩm Hằng nhìn Sơ Xuân, “Phật không cứu được ta, cũng không thể cứu được nàng, chỉ có chính mình mới có thể cứu được bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tich-mo-han/2526444/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.