🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bên tai ta vẫn còn nhớ rõ lời phụ thân nói.

「Vấn Thu, Vọng Xuân hiền lành không tranh giành, Văn Hạ cố chấp dễ gãy, chỉ có con…」

Nửa đêm, người đứng dưới mái hiên, nhìn vầng trăng tròn, tay áo bay phấp phới trong gió.

「Ván cược đó, đặt ở trên người con. Mệnh cách của con, Thất Sát Hiểu Thần. Chỉ cần con ở bên cạnh người khác lâu, sẽ vô thức cướp đoạt vận mệnh của họ.」

Thất Sát Hiểu Thần.

Chủ đoạt.

Gió nổi lên, cờ xí lay động.

Quân đội của Lý Huyền Ca sắp đến kinh thành rồi.

Lý Mục làm theo lời ta, đã chuyển một số người đi nơi khác an toàn.

Trong cung đang gấp rút chuẩn bị cho lễ đăng cơ chính thức.

Long bào của Hoàng đế và cung trang của Hoàng hậu cũng đang được may ngày đêm.

Để xoa dịu Lý Huyền Ca, ta nói với hắn về cung sẽ đăng cơ, ngay cả kiểu thêu cũng cho hắn xem qua, nhưng có lẽ hắn không xem kỹ.

Còn Tứ muội Minh Tá Đông, vẫn rất bất an.

Cung nữ hầu hạ nàng ta đến bẩm báo, đưa ra không ít thư từ sao chép, ta mới biết nàng ta đã lén chặn thư của ta và Lý Huyền Ca, hơn nữa còn cố gắng liên lạc với Lý Huyền Ca.

Ta ấn xuống những bức thư đó, đầu ngón tay khẽ gõ lên bàn:

「Các ngươi hầu hạ trong cung đã lâu, không bằng nói xem, hài tử của Minh phu nhân, là con ai?」

Bọn họ kể lại tỉ mỉ với ta, từ khi Minh Tá Đông tiến cung đến nay, đã gặp những ai, làm những gì.



「Tiên đế đối xử với Minh phu nhân có thể nói là thân thiết, nhưng giống như trưởng bối yêu thương con cháu, nếu nói là tình cảm nam nữ, thì chỉ là lời đồn thổi…」 Ta nghe mà hơi nhíu mày.

Ta biết không phải con của Tiên đế.

Đêm hôm đó, Tứ muội sảy thai.

Ta bảo thái y chăm sóc nàng ta thật tốt, nàng ta mắng chửi ta một trận, nói là ta hại c.h.ế.t hài tử của nàng ta.

Ta đúng là có ý định này, nhưng ta còn chưa kịp ra tay.

Nàng ta nổi cơn tam bành, đuổi hết cung nữ ra ngoài.

Một đêm nọ, ta trằn trọc không ngủ được, liền dậy đi dạo, khi đi ngang qua Trường Ninh điện, mơ hồ thấy ánh nến le lói.

Ta đi tới, đẩy cửa ra, thấy Tứ muội đang đứng trước gương đồng.

Nàng ta đã thay cung trang Hoàng hậu, nhưng vì kích cỡ quá lớn, tay áo che khuất hai tay, vạt áo chất đống trên mặt đất, khiến nàng ta đi lại khó khăn.

「Hài tử là do chính ngươi hại chết? Chỉ vì giấc mộng Hoàng hậu viển vông của ngươi?」

Minh Tá Đông đột nhiên quay đầu lại.

Trâm phượng trên đầu nàng ta theo động tác của nàng ta, lắc lư phát ra tiếng leng keng thanh thúy.

「Tỷ tỷ, tỷ có phải quên rồi không? Tiên đế ban hôn trước, ta mới là chính thất của Lý Huyền Ca, ta mới là Hoàng hậu tương lai!」

Tứ muội chìm đắm trong niềm vui của chính mình, nhìn ra khung cửa sổ hé mở, hơi thất thần:

「May mà, may mà năm đó ta đã giúp tỷ chuyện đó! Coi như ta cũng đã giúp hắn một tay, hắn nên cho ta một vị trí!」

Người đêm đêm mở cửa sổ thay ta năm đó, chính là nàng ta.

Nếu Triệu Triệt biết chuyện này sớm hơn, sẽ không bị nàng ta cắn ngược lại.

「Tứ muội, ngủ đi, đừng phát điên nữa.」



Nàng ta ngẩng đầu nhìn ta đầy oán hận:

「Minh Vấn Thu, ta ghét nhất sự bình tĩnh của tỷ! Ngày đó bốn người chúng ta ở trong ngục, tỷ nói ta sẽ không sao, kết quả thì sao? Tỷ chỉ nói một câu nhẹ tênh, Tiên đế suýt nữa đã g.i.ế.c ta bằng một kiếm!」

Ta lặng lẽ nhìn nàng ta, giọng điệu đầy kiên nhẫn:

「Ngày đó trong ngục, nếu ta nói Hoàng thượng sẽ g.i.ế.c ngươi, lúc đó người sẽ không ra tay, nhưng chứng minh tướng thuật của chúng ta không linh nghiệm, bốn người chúng ta đều không sống nổi.」

「Ta vốn là tai bay vạ gió!」 Minh Tá Đông cười lạnh hai tiếng,「Nếu tỷ nói như vậy, thì chính là ta đã cứu các ngươi, nhà họ Minh các ngươi nợ ta một mạng!」

Ta nhìn nàng ta một cách bình thản:

「Tá Đông, ta quen biết ngươi mười năm, chưa từng bạc đãi ngươi. Chẳng lẽ chúng ta đi đến ngày hôm nay, chỉ vì một câu nói trong ngục?」

Minh Tá Đông nhìn ta hồi lâu, bước tới, ánh mắt lạnh dần:

「Vọng Văn Vấn Thiết, Xuân Hạ Thu Đông, chỉ có tên ta là không đúng.」

「Các ngươi đều biết tướng thuật, chỉ mình ta học không được.」

「Nhưng tai họa giáng xuống, ta lại là người gánh chịu đầu tiên!」

Nàng ta nói từng chữ một: 「Minh Vấn Thu, làm sao ta có thể… làm sao ta có thể không hận các ngươi!」

Nàng ta đã đến trước mặt ta.

Ta lạnh lùng cúi đầu nhìn nàng ta, nói từng chữ một:

「Tứ muội, nói như vậy, là trách ta không nên nhận nuôi ngươi sao? Ta nên để ngươi tiếp tục đi ăn xin ở chùa Bạch Vân, thay vì đứng trước mặt ta mà oán trời trách đất?」

Minh Tá Đông nhìn chằm chằm vào mắt ta, lạnh lùng mở miệng:

「Ta muốn trách, thì trách ta không có cha mẹ như tỷ, trách ta không có thiên phú như tỷ, trách ta không có người yêu như tỷ… Nhưng ta không oán trách bản thân mình, ta đã làm rất tốt rồi!」
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.