Dương Hành nhìn theo hắn đi khuất, mới buông rèm xe xuống, giọng nói đầy thất vọng: 
"Vì phụ thân ta, nên hắn nhìn thấy ta là thấy phiền." 
Ta không biết cách an ủi người khác: 
"Tỷ cũng đâu phải mới có người cha này ngày một ngày hai." 
Dương Hành ngẩn người nhìn ta, vành mắt đỏ hoe, gục vào vai ta khóc, khóc đến mức ngủ thiếp đi lúc nào không hay. 
Sinh nhật Hoàng đế, mới chỉ nửa năm trôi qua, sắc mặt Hoàng đế trông đã kém hơn nhiều. 
Ta gặp Đại tỷ và Hiền vương. 
Tiên Hiền vương phi đã qua đời vào tháng trước, Đại tỷ và Hiền vương tình cảm hòa thuận, đã được tấn phong làm Vương phi. 
Thái tử một mình đến dự tiệc, nghe nói Nhị tỷ bị bệnh, không biết là thật hay giả, chỉ thấy Thái tử tiếp đãi các phu nhân nhà võ tướng, trong bữa tiệc còn buông lời muốn nạp phi. 
Giữa chừng, ta đến hậu điện thay y phục, vừa vặn gặp Đại tỷ và Thái tử lướt qua nhau trước hòn non bộ hẻo lánh. 
Ta nhắc nhở Đại tỷ: "Thái tử tâm cơ thâm trầm, tỷ giờ là Hiền vương phi, bản tính lương thiện, qua lại với hắn chỉ sợ thiệt thân." 
"Ta đã mấy tháng không gặp Văn Hạ rồi, dù có đến Đông cung, cũng luôn bị người ta ngăn cản..." 
Minh Vọng Xuân hỏi ngược lại ta: "Muội muốn ta chỉ lo thân mình?" 
Ta nhìn nàng ta qua tấm bình phong một lúc: "Tỷ không chỉ lo thân mình? Vậy lúc trước tỷ nên khuyên tỷ ấy đừng chọn Thái tử, kẻ ác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-thuat-su/3746265/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.