Triệu Triệt sững người, im lặng một lúc, mười ngón tay bấu chặt vào mặt bàn đá, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức: 
"Không thể nào... Ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy! Ta làm sao có thể..." 
Ta hai tay cầm chén trà, buồn chán nhìn xung quanh, khẽ tặc lưỡi: 
"Điện hạ, ở đây không có ai khác, ngươi nên vui mừng mới đúng. Không nói đến việc ngươi có làm hay không, nhưng nếu có một ngày ngươi hạ độc người, ngươi nhất định sẽ thành công." 
Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt u ám, đột nhiên giật lấy chén trà, ném vào tường: 
"Ta không tin! Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không bức ta đến mức này!" 
Ta ngẩn người, đây chẳng phải là tin rồi sao? Đều bắt đầu đổ lỗi cho người khác rồi. 
Ta đứng dậy rời đi. 
Triệu Triệt bình tĩnh lại, im lặng một lát: "Nếu vậy, hôm đó ở đại điện, tại sao ngươi không chọn ta? Ta sẽ không thành công sao?" 
Ta dừng bước: 
"Năm đó hạn hán Tây Nam, đất đai khô cằn ngàn dặm, cây cỏ không mọc, điện hạ cứu trợ thiên tai suốt tám tháng, chỉ trong ba tháng lương thực quan phủ đã cạn kiệt, nhưng đến tháng thứ sáu vẫn còn có thể g.i.ế.c ngựa để ăn." 
Ta xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, giọng điệu hơi nghi ngờ: 
"Thái tử điện hạ, thứ bị g.i.ế.c thật sự là ngựa?" 
Trong mật thất ánh sáng yếu ớt. 
Triệu Triệt nhìn ta hồi lâu, sắc mặt không chút gợn sóng, giật giật khóe môi, lộ ra nụ cười không chân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-thuat-su/3746262/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.