Thấy cô rỗi trong lòng anh thầm cười, anh biết cô nói không thích anh nhưng anh biết những lời cô nói thật ra chỉ ba phần là thật còn lại là giả cả anh biết cô nói cô không gen thật ra đều là cô có. Anh thật sự không muốn mất cô anh từng nghĩ anh thích cô chỉ là chút rung động nhất thời của tuổi dậy thì thôi rồi một ngày nào đó nó sẽ biến mất nhưng xem ra anh đã thật sự sai rồi, anh đã nỡ yêu cô mất rồi. Tay anh kéo lấy vai cô xoay mặt cô lại phía anh, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô một cách cuồng nhiệt thấy hai người đang có chút thân mật họ không muốn làm phiền liền bước ra ngoài Nhật Nguyệt là người cuối cùng bước ra khỏi căn phòng giọng nói nhỏ:
“ Hai người cứ thế tự nhiên nhé!”
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn mỗi hai người cùng tiếng nhạc nhè nhàng sâu lắng cô và anh quấn quýt bên nhau tựa như cặp bướm uyên ương vậy. Hai đôi môi không ngừng va trạm vào nhau chiếc váy cô dần được cửi ra thì bất ngờ anh tỉnh táo lại đẩy cô ra khiến cô bất ngờ:
“ Xin lỗi cậu tớ lại sai rồi!”
Sau câu nói ấy anh mặc lấy chiếc áo sơ mi của mình rồi rời đi. Sáng hôm sau tại lớp học cô cứ đợi anh mãi, đợi anh mãi mà không thấy anh đến lớp thấy cô no lắng bấm điện thoại Chương liền đặt tay lên vai cô:
“ Nhật mạnh về nước rồi từ mai sẽ không về đây học nữa cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-the-nao-lanh-lung-di-to-thich/3571061/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.