Bầu không khí hết sức căng thẳng lập tức tan biến sau khi hai nhân viên cửa hàng bước vào phòng VIP.
Nhưng Kỷ Khinh Khinh vẫn rất là tiếc nuối, tiếc nuối vì không được nhìn thấy cảnh Lục Lệ Đình và Cô Thiếu Ngu ra tay đánh nhau.
Có nhiều người ngoài ở đây, mấy người cũng không tiện nói thêm gì nữa, Cô Thiếu Ngu nhìn thấy Thẩm Vi Vi đứng ở một góc cúi gằm đầu xuống, không nói một lời, trong lòng dâng lên một cơn đau, tự ý nắm chặt lấy tay cô ta, cổ vũ bản thân dũng cảm nói với Lục Lệ Hành: “Anh Hành, không còn chuyện gì nữa vậy em và Vi Vi đi trước đây.”
Đôi mắt của Lục Lệ Hành sắc bén như kiếm, vốn là Cô Thiếu Ngu đã cố gắng dũng cảm lên, lại bất giác mà lùi về sau vài bước, ánh mắt né tránh, không giám nhìn thẳng vào với ánh mắt của Lục Lệ Hành.
Đôi mắt khiếp người ấy dường như có thể nhìn thấu người khác vậy, trái tim của Cô Thiếu Ngu bỗng nhiên giật thót, bàn tay nắm lấy tay Thầm Vi Vi không tự nhiên mà siết chặt.
Đây đại khái là một phản xạ tự nhiên có từ nhỏ đến lớn.
Lúc còn bé một đám trẻ con sàn sàn tuổi chơi cùng nhau, Lục Lệ Hành lớn nhất trong cả bọn, dẫn đám em nhỏ chơi đùa, một đám trẻ đều nghe theo anh như ngựa đầu đàn, sau đó lại thường xuyên bị phụ huynh trong nhà dạy dỗ, sau khi lớn lên Lục Lệ Hành một mình vực dậy tập đoàn nhà họ Lục, trải nghiệm cảnh đời còn nhiều hơn số lần bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-thanh-qua-phu-khi-con-tre-nu-phu-muon-lam-qua-phu/885748/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.