Chó dì Bùi nuôi?
Kỷ Khinh Khinh ngẩng đầu, nhìn chú chó nhỏ trong ngực Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành đang ôm một chú Samoyed trắng như tuyết, nó rất nhỏ, chỉ bằng nửa cánh tay của Lục Lệ Hành. Chú chó nhìn rất hiền lành dễ thương, khi há miệng để lộ chiếc lưỡi, cười lên vô cùng đáng yêu.
"Wow! Chú chó này dễ thương quá!" Kỷ Khinh Khinh đặt kịch bản xuống rồi đứng dậy, tập trung nhìn vào chú chó con, hai mắt sáng lên vì vui vẻ. Cô nửa khuỵu gối, nửa ngồi xổm bên cạnh Lục Lệ Hành, vuốt ve đầu của chú chó nhỏ.
Samoyed không sợ người lạ, nó ngẩng đầu lè lưỡi vẫy đuôi nhìn Kỷ Khinh Khinh, ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay cô.
Kỷ Khinh Khinh trêu chọc chú Samoyed bé nhỏ, quay đầu nhìn Lục Lệ Hành, hỏi: "Dì Bùi nuôi chó lúc nào vậy? Sao tôi chưa thấy bao giờ, cũng không nghe dì ấy nhắc tới nhỉ?"
Vẻ mặt Lục Lệ Hành không hề thay đổi: "Cô mới tới đây không lâu nên không biết, bé cưng... dì Bùi đã nuôi nó lâu rồi, nhưng mà sau đó nó lại chạy mất."
Nhưng sau đó anh dừng lại, hỏi hệ thống: "Sao giá trị sinh mạng không tăng?"
"Ký chủ, ngài cần phải có lời đáp lại của vợ Kỷ Khinh Khinh của ngài mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, tăng giá trị sinh mạng."
Cơ thể Samoyed bé nhỏ cứng đờ, cái đầu nhỏ nhìn trái nhìn phải, khi ngửi thấy một luồng hơi thở nguy hiểm thì cái đuôi lập tức vểnh lên.
"Vậy chắc dì Bùi rất buồn nhỉ?" Kỷ Khinh Khinh suy nghĩ một chút, nói: "Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-thanh-qua-phu-khi-con-tre-nu-phu-muon-lam-qua-phu/885712/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.