Lúc Lục Lệ Hành tỉnh lại, ánh mặt trời đã len lỏi chiếu vào phòng qua khe rèm cửa sổ, bên ngoài trời đã bừng sáng.
Cúi đầu nhìn xuống, vẫn như những buổi sáng thường ngày, một cánh tay vòng qua eo của anh, ôm chặt anh như con bạch tuộc.
Lục Lệ Hành gỡ bàn tay bên eo mình xuống, anh xuống giường vươn vai, liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bảy giờ sáng.
Khoảng thời gian gần đây chắc là những ngày anh ngủ đủ giấc nhất, ngày trước anh đều thường xuyên tăng ca đến rạng sáng, sau đó sáu giờ sáng đã phải thức dậy, thời gian biểu đó đã thành thói quen, anh chưa bao giờ có chuyện ngủ bảy tám tiếng một đêm.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi thức dậy mà không có nhiều việc đang chờ anh xử lý. Anh chưa từng trải qua cuộc sống nhàn nhã khi được gác tất cả công việc sang một bên như vậy.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Trợ lý của Kỷ Khinh Khinh là Ôn Nhu và thợ trang điểm đứng ở cửa đợi đã lâu, thật ra thợ trang điểm kia cũng hơi không hài lòng, dù sao giờ cũng đã là bảy giờ, nếu không trang điểm sẽ làm chậm thời gian của đoàn phim.
Thế nhưng Ôn Nhu đẩy trái đẩy phải, nhất định không chịu gõ cửa.
Không ngờ, khi cửa phòng mở ra lại xuất hiện một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, anh mặc áo ngủ của khách sạn, đầu tóc bù xù, trên mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ sau khi tỉnh dậy.
Lúc ấy hai thợ trang điểm ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đều thấy ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-thanh-qua-phu-khi-con-tre-nu-phu-muon-lam-qua-phu/885710/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.