Kỷ Khinh Khinh còn chưa kịp nói gì thì anh đã tắt máy.
Mẹ Kỷ nhìn cô bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bố Kỷ cũng nhìn cô bằng ánh mắt trách cứ.
Kỷ Khinh Khinh cảm thấy người nhà này thật nhạt nhẽo.
Để đánh giá một người có sống tốt hay không chỉ cần dựa vào việc người đó có lấy được chồng giàu hay không à?
“Vậy được, ngựa tốt quay đầu ăn cỏ cũ, mọi người ăn ngon miệng, con đi trước đây.”
“Đi cái gì mà đi.” Mẹ Kỷ lườm cô, ngăn cô lại: “Khinh Khinh, sao con ngày càng không hiểu phép tắc vậy hả, khách vẫn còn ở đây, con là chủ nhà sao lại nói đi là đi vậy hả?”
Kỷ Khinh Khinh nhìn bà rồi nói: “Chẳng phải mẹ bảo đây là nhà mẹ sao? Có mẹ tiếp khách là được rồi, còn cần con ở lại đây làm gì nữa.”
“Khinh Khinh.” Bố Kỷ quát lên một tiếng với cô rồi nhìn cô bằng ánh mắt ý bảo cô ngồi xuống.
“Vậy được, bố mẹ đừng vòng vo tam quốc với con nữa, chẳng phải là vì bố mẹ nghĩ Ngu Dương có tiền sao? Vậy bố mẹ hỏi anh ta đi, xem anh ta thật lòng muốn theo đuổi con hay là chỉ muốn chơi đùa với con thôi.”
“Con nhóc này, sao con lại ăn nói như thế, nếu như Ngu Dương không thích con thì nó đến đây làm gì.”
“Sao lại không thể chứ?” Kỷ Khinh Khinh nhìn Ngu Dương rồi nở nụ cười lạnh lùng: “Lúc trước anh theo đuổi tôi chẳng phải cũng đều là tôi đi đến đâu anh đi đến đấy sao, thế nhưng cuối cùng thì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-thanh-qua-phu-khi-con-tre-nu-phu-muon-lam-qua-phu/885704/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.