Tu Ly Thu đưa mắt nhìn Cố Hiểu Thần đang ngồi ở ghế lái. Áp suất bầu không khí trong xe nặng nề, rất lâu không tan đi.
Đại khái là vì cô bé chưa từng nhìn thấy một Cố Hiểu Thần như vậy. Từ ánh mắt đến khóe môi, cả khuôn mặt như là tảng băng lạnh lùng, Tu Ly Thu cũng không dám tùy tiện mở miệng. Cô bé ngồi im ở ghế phó lái, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô, âm thầm quan sát.
Cuối cùng đã tới cổng trường, Cố Hiểu Thần dừng xe, tắt máy, nhưng cả người không nhúc nhích, tay vẫn đặt chân vô-lăng, có chút ngây ra.
Thời gian trôi qua được khoảng hai phút thì Tu Ly Thu dè dặt gọi cô: “ Dì ơi? ”
Cố Hiểu Thần khôi phục tinh thần, nghiêng đầu nhìn Tu Ly Thu, sự lạnh lùng trong đôi mắt vẫn chưa biến mất.
Chờ khoảng hai giây, Cố Hiểu Thần nói: “ Cháu vào trong xem đi, dì ở ngoài này chờ cháu. ”
Có lẽ vì thấy tâm trạng Cố Hiểu Thần không ổn định nên cô bé không dám phản bác, ngoan ngoãn gật đầu: “ Dì chờ cháu một chút, cháu sẽ ra nhanh thôi ạ. ”
“ Không cần vội. ” Cố Hiểu Thần nói.
Giọng nói lạnh nhạt như thế kia khiến Tu Ly Thu nhíu mày lại. Trong ấn tượng của cô bé thì lúc nào Cố Hiểu Thần cũng mang vẻ mặt ôn hòa, hiếm khi nào cô lại trưng ra vẻ mặt lạnh lùng như thế này, cô bé cảm thấy không quen.
Do dự mấy giây, cuối cùng Tu Ly Thu cũng tháo đai an toàn ra, xuống xe, đi về phía cổng trường học.
Gió thu lượn quanh, làm lá vàng bay tung lên hỗn độn.
Những tầng mây trên trời tụ lại, che đi ánh mặt trời ấm áp, dường như nhiệt độ lại giảm thêm mấy độ.
Một mình Cố Hiểu Thần ngồi trên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ tới ngây người.
Đôi tay đặt trên vô-lăng có hơi tê nhưng chủ nhân của nó không thèm để ý.
Trên bầu trời từng đám mây trôi lững lờ, hết đám mây này tới đám mây khác bay tới, hết tan lại hợp. Không biết thời gian đã qua bao lâu nhưng Tu Ly Thu vẫn chưa đi ra khỏi trường học.
Đúng lúc này, phía xa xa có một người đi tới. Là một người đàn ông.
Đôi mắt đen nhánh của Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đi về phía mình. Sau đó, anh kéo cửa xe, cúi đầu hôn lên trán cô, âm thanh trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền đến: “ Cố Hiểu Thần, không phải anh bảo em về ngủ sao? ”
Trong nháy mắt, cô khôi phục tinh thần, giương đôi mắt ngây dại ra nhìn anh.
Làn da của anh màu lúa mạch, đôi mắt đen, tóc ngắn cũng là màu đen, có khuôn mặt điển hình của người phương Đông. Nhưng góc cạnh khuôn mặt lại vô cùng rõ ràng, nhìn cũng có chút tinh tế như khuôn mặt người phương Tây.
Khuôn mặt anh như in dấu lại những năm tháng thăng trầm mà anh phải trải qua, không biết vì sao, trong lòng bỗng dưng rung động, cô duỗi tay ra ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh.
Nhắm mắt lại, cô cảm nhận được trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, ngửi thấy là cảm giác trong lòng an tâm hơn.
Anh đưa mắt nhìn xuống, tay đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“ Ly Thu nói với anh à? ” Cô nhẹ giọng hỏi.
“ Ừm. ” Anh nói: “ Ly Thu nói con bé muốn tự mình đi dạo một chút, sợ em đợi ở đây cảm thấy nhàm chán nên bảo anh tới đây đưa em đi. ”
Cố Hiểu Thần cười cười: “ Anh nghe lời con bé thế. ”
Anh không tiếp lời, mặt hơi nghiêng, tiếp xúc với làn da lành lạnh của cô, mang tới cho cô sự ấm áp.
Không phải là anh nghe lời Ly Thu, mà là do cô bé bảo: “ Sau khi nói chuyện với cụ xong thì sắc mặt dì không tốt, cả người hốt hoảng… ”
Lời còn chưa nói xong, anh đã cắt ngang: “ Cháu đang ở chỗ nào? ”
“ Trường tiểu học số hai. ”
Cứ thế, anh còn vượt hai lần đèn đỏ để chạy tới đây. Từ xa anh đã nhìn thấy xe cô, cô ngồi trong xe thần hồn phách lạc, đôi mắt trống rỗng vô hồn, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ thế thôi đã khiến lòng anh thắt lên.
Một Cố Hiểu Thần như thế không phải là Cố Hiểu Thần của anh. Cô lạnh lùng, xa cách như thế giống như viên đạn của kẻ địch, vô tình bắn thẳng vào lòng anh.
Bờ môi hơi mấp máy, Liễu Duệ đem môi dán lên vành tai cô, cắn nhẹ: “ Cố Hiểu Thần, chúng ta về Bắc Kinh gặp bố mẹ em đi. ”
Sự lo lắng của cô dễ dàng bị anh đoán ra, ánh mắt run lên: “ Anh chắc chắn chứ? ”
“ Chắc chắn. ” Anh nói: “ Chắc chắn hơn bất cứ lúc nào. ”
“ Nhưng mà ông nội… ” Cô dụi dụi đầu vào cổ anh, ngập ngừng: “ Ông nội sẽ không đồng ý. ”
Từ lúc bắt đầu đã không đồng ý rồi.
Đối với Cố Triển Chiêu mà nói, ông rất quan tâm người đàn ông mà khiến cháu gái ông yêu sớm có tiền đồ như thế nào. Hơn nữa, anh còn sinh ra trong gia đình đơn thân, sau đó thì vào quân đội, có thể nói là ông ngày càng phản đối. Cuối cùng, cô còn sinh non nữa, nhà họ Cố chắc chắn sẽ không để cho cô và Liễu Duệ ở bên nhau.
Anh dùng môi cọ cọ vào vành tai cô, thanh âm trầm thấp rót vào trong tai cô từng chút một: “ Cho dù người trong thiên hạ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau thì anh cũng sẽ không buông tay. Cố Hiểu Thần, từ lúc bắt đầu tới giờ, người em yêu luôn luôn là anh, không có người thứ hai. ”
Cố Hiểu Thần, từ lúc bắt đầu tới giờ, người em yêu luôn luôn là anh, không có người thứ hai.
Lời tuyên bố cực kỳ tự tin.
Nhưng mà, cô rất thích nhìn anh tự tin tới cuồng vọng như vậy.
Ý loạn tình mê.
Hai tay giơ lên ôm lấy cổ anh, kéo ra một khoảng nhất định rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy đó.
Giống như là biết cô sẽ làm gì, đầu anh hơi cúi xuống, khoảng cách giữa hai khuôn mặt gần thêm một chút.
Tay Cố Hiểu Thần đang để trên cổ anh hơi dùng sức kéo, hôn lên bờ môi mỏng đó.
Nụ hôn của hai người càng lúc càng mãnh liệt. Giống như là không được thỏa mãn, một tay Liễu Duệ đặt trên eo cô, một tay khác thì giữ ở ót, triền miên dây dưa.
Môi lưỡi dây dưa, da thịt chạm vào nhau nóng bỏng.
Tất cả đều trở nên hỗn loạn.
‘Bíp…’ Một tiếng còi xe chói tai vang lên khiến cho hai người đang ý loạn tình mê hoàn hồn.
Hóa ra là do động tác của bọn họ quá mãnh liệt, nhất thời mất cân bằng nên tay tự đập vào còi xe, khiến cho cả hai kinh sợ.
Cố Hiểu Thần thở phào một hơi, sau đó đẩy anh ra. Cô ngó nhìn xung quanh, xác định không có ai mới cảm thấy yên tâm. Vừa quay đầu thì cô đã nhìn thấy Liễu Duệ nhìn mình với ánh mắt xấu xa, bỗng chốc sắc mặt cô đỏ lên, cô vùi đầu vào ngực anh, giọng nói mang theo chút hờn dỗi: “ Liễu Duệ… ”
Một tay anh đặt trên lưng cô, rồi chậm rãi để cô ngồi thẳng lên. Anh cười, ngay cả lúc nói cũng mang theo ý cười trong đó: “ Người học y như em chắc chắn mệt mỏi hơn. ”
Nói xong, hai tay anh lại vòng ra sau lưng cô, ôm trọn cô vào lòng. Tiếng cười trầm trầm vang lên.
Im lặng một lúc, rồi anh lặp lại câu nói khi nãy: “ Cố Hiểu Thần, chúng ta trở về Bắc Kinh gặp bố mẹ em đi. ”
Người trong lòng đột nhiên căng thẳng.
Cô níu lấy áo bên hông anh, kéo ra khoảng cách rồi ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh. Im lặng suy nghĩ mấy giây rồi cô gật đầu, ánh mắt kiên định: “ Ngày mai chúng ta sẽ về đó. ”
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn thẳng cô, bình tĩnh: “ Được. ”
…
Năm giờ sáng ngày hôm sau, Cố Hiểu Thần kéo vali hành lý ra khỏi đại viện nhà họ Ôn. Tu Ly Thu còn buồn ngủ nhưng vẫn cố dậy để tiễn cô, còn lưu luyến ôm cô không rời, làm nũng: “ Dì à, dì nhất định phải nói cho cô cháu biết nhé, khi nào rảnh hãy tới đây thăm cháu. ”
Cố Hiểu Thần xoa xoa đầu Tu Ly Thu, đồng ý: “ Được rồi. ”
Diệp Đồng chuẩn bị trái cây xong cũng chạy ra, dặn dò vài tiếng: “ Bình thường ở bệnh viện bận rộn cũng đừng quên tự chăm sóc bản thân mình nhé. ”
“ Mợ yên tâm đi, cháu sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình. ”
Diệp Đồng cười khẽ, nói: “ Nói xong tự thấy đây giống chuyện để người khác chê cười. ”
Cố Hiểu Thần xấu hổ.
Diệp Đồng dừng lại không nói nữa, vốn dĩ bà cũng chỉ dặn dò theo quán tính.
Cố Hiểu Thần lên xe, nhưng vừa đóng cửa xe lại thì lập tức hạ cửa sổ xuống.
Tu Ly Thu đưa mắt nhìn về phía đó, còn dặn dò thêm: “ Dì nhất định phải nói cho cô cháu biết đấy nhé, bảo cô rảnh rỗi thì tới thăm cháu. ”
Cố Hiểu Thần cảm thấy bất đắc dĩ, đành đồng ý lại lần nữa: “ Dì biết rồi. ”
Tu Ly Thu bĩu môi, vẫn cảm thấy có chút đau lòng. Trước kia lúc nào cô bé cũng ở bên cạnh Tu Diệp, điều đó đã thành thói quen, giờ đột nhiên cô rời đi nên thấy không ổn. Mấy ngày nay ở Quảng Đông, cô bé luôn có Cố Hiểu Thần làm bạn nên cũng không thấy cô đơn lắm. Giờ ngay cả Cố Hiểu Thần cũng rời đi, chỉ còn mình cô bé ở trong khung cảnh lạ lẫm này.
Đương nhiên Cố Hiểu Thần có thể nhìn ra chút tâm tư bé nhỏ của cô bé, cô đưa tay xoa đầu Tu Ly Thu: “ Ông nội và cậu mợ sẽ luôn ở bên cạnh cháu. ”
Tu Ly Thu rầu rĩ không vui nhưng chỉ có thể gật đầu: “ Cháu sẽ tập quen. ”
Cố Hiểu Thần cười nhẹ. Điều này đúng là làm khó cô bé rồi. Khi mới sinh ra đã không còn mẹ, tuổi nhỏ bố cũng mất, từ nhỏ đã phiêu bạt khắp nơi không có chỗ ở cố định.
“ Ly Thu, sau này nơi đây chính là nhà của cháu, cháu không cần phải chạy đi chạy lại khắp nơi nữa. ”
Đột nhiên, Tu Ly Thu giữ chặt lấy Cố Hiểu Thần, hỏi: “ Dì, về sau con của dì có đưa về đại viện nhà họ Ôn chơi không? ”
Trong nháy mắt, sắc mặt cô trắng bệch.
Sờ thấy lòng bàn tay cô đổ đầy mô hôi lạnh, Tu Ly Thu nhíu mày: “ Dì, dì lạnh lắm hả? ”
Cố Hiểu Thần im lặng rút tay về, lắc đầu một cách hoảng hốt.
Phía xa xa, Diệp Đồng gọi Tu Ly Thu: “ Ly Thu, mau về đây thôi, đừng khiến dì cháu muộn giờ bay. ”
“ Vâng… ” Tu Ly Thu đáp lại, sau đó cô bé nói lời tạm biệt với Cố Hiểu Thần: “ Dì, cháu đi về nhà trước đây, có gì dì hãy nhắn tin trên wechat cho cháu nhé. ”
Cố Hiểu Thần gật đầu: “ Ừm, mau đi về đi. ”
Cách một Cố Hiểu Thần, cô bé nhìn Liễu Duệ đang ngồi ở ghế lái, không hề nể nang gì mà buông lời hăm dọa: “ Dì của cháu giao cho chú, chú mà bắt nạt dì ấy thì cháu sẽ nói cho ông nội biết, để ông nội cách chức chú. ”
Nhìn bộ dạng cô bé vô cùng nghiêm túc, Liễu Duệ phối hợp: “ Biết rồi, đang gió lớn đấy, mau về đi. ”
Tu Ly Thu bĩu môi, mặc dù không cam tâm nhưng cô bé vẫn phải quay về nhà.
Mắt thấy xe oto màu đen đã biến mất khỏi tầm mắt, Tu Ly Thu mới thôi không nhìn nữa.
Diệp Đồng đang đứng ở trong viện lại gọi: “ Ly Thu… mau quay lại đây!! ”
Lúc này, Tu Ly Thu mới chậm rãi di chuyển bước chân, xoay người đi vào bên trong.
Diệp Đồng vội vàng kéo cô bé đi vào trong, đóng cửa sắt lại liền xua bớt khí lạnh trên người Tu Ly Thu, bà buồn bực nói: “ Xem cháu kìa, ngay cả áo khoác cũng không thèm mặc. ”
Nhưng Tu Ly Thu ngang bướng: “ Lúc ở trong bộ đội, bọn họ còn không mặc quần áo đứng dưới trời tuyết đấy ạ. Ngày mùa đông, ngay cả nước cũng đóng băng. ”
“ Bọn họ là con trai, cháu là con gái, không giống nhau. ”
Tu Ly Thu thở dài: “ Sao lại không giống nhau ạ? Năm đó, cô cháu cũng phải gác đêm vào đúng hôm tuyết rơi đấy. ”
Diệp Đồng đưa Tu Ly Thu vào phòng, để cô bé nằm lên giường rồi đắp chăn lên, sau đó còn làu bàu thêm mấy câu: “ Mấy năm nay của cháu giống hệt như Tu Diệp đấy, đều sống không yên ổn qua ngày. Năm đó, khi mẹ cháu gả cho bố cháu, cả nhà này không ai đồng ý. ”
Từ trước tới nay nhà họ Ôn luôn sống cuộc sống bình yên, vui vẻ qua ngày, hoàn toàn không thích cuộc sống xô bồ náo nhiệt. Thế nên, khi Ôn Lăng Lan gả cho Tu Triệt mới vấp phải nhiều phản đối. Bởi vì, Tu Triệt là quân nhân.
Đời này làm quân nhân thì cuộc sống không lúc nào yên ổn.
Tu Ly Thu đắp chăn lên tới tận mũi, rầu rĩ hỏi một câu: “ Vậy dì thì sao ạ? ”
Diệp Đồng ngừng lại: “ Hiểu Thần? ”
Tu Ly Thu ‘vâng’ một tiếng, rồi nói: “ Sau này, dì Thần sẽ gả cho chú Liễu, mọi người cũng không đồng ý sao? ”
Diệp Đồng cười, nụ cười đó có chút chua xót: “ Không đồng ý thì có thể làm gì được, không phải mẹ cháu vẫn được gả đi đó sao. ”
Tu Ly Thu cứ nhìn Diệp Đồng, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc sau, bỗng nhiên cô bé nói: “ Chú Liễu là một người quân nhân rất lợi hại, chú ấy rất tốt. ”
Diệp Đồng kinh ngạc: “ Cháu thích chú Liễu? ”
Tu Ly Thu gật đầu: “ Tuy bình thường chú ấy rất nghiêm khắc nhưng thực sự chú ấy rất lợi hại. ”
“ Sao cháu lại nói như vậy? ”
“ Mỗi lần chú ấy hoàn thành nhiệm vụ trở về thì sẽ có khen thưởng. Hơn nữa, người trong đội vô cùng kính trọng chú ấy, ngay cả người không ai bì nổi như cô cháu cũng rất sùng bái chú ấy. ”
Diệp Đồng không còn lời nào để nói về năng lực và trình độ của Liễu Duệ. Thân phận của cậu ta có hơi đặc biệt, nếu đem Cố Hiểu Thần phó thác cho cậu ta thì đây cũng không phải sự lựa chọn tốt nhất.
Mặc dù bà không hài lòng nhưng cũng không còn cách nào khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]