Edit: Cải Trắng
‘Phục Đán’
…
Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh của Tu Ly Thu, người luôn giữ im lặng là Liễu Duệ bỗng nhiên đuổi theo, gọi cô lại: “ Bác sĩ Cố, xin dừng bước. ”
Cô dừng lại, chờ anh đi tới, sau đó nhàn nhạt mở miệng hỏi: “ Có việc gì không? ”
Anh nhíu mày, anh nhìn sâu vào đôi mắt lạnh băng kia của cô, một lúc lâu sau, anh thấp giọng mở miệng: “ Lần trước để quên quần áo ở nhà bác sĩ Cố, làm phiền bác sĩ Cố đem tới trả tôi rồi. ”
Lúc anh nói lời này, giọng anh không lớn cũng không nhỏ nhưng vừa vặn để người đi ngang qua đó nghe thấy. Thật sự là không sai lệch đi chút nào, người nọ hoàn toàn nghe được trọn vẹn cuộc nói chuyện giữa hai người, còn liếc trộm về phía hai người nữa.
Cố Hiểu Thần hơi nhíu mày lại, đáy mắt cô lóe lên một tia sáng, cô im lặng nhìn anh.
Anh hơi nhướn mày: “ Sao thế? Bác sĩ Cố muốn giữ lại quần áo của tôi à, để làm kỷ niệm à? ”
Cố Hiểu Thần đáp lại vô cùng bình tĩnh: “ Ngày mai tôi sẽ mang tới bệnh viện. ”
Phản ứng của cô, lạnh nhạt.
Liễu Duệ cũng chẳng còn tâm trạng trêu chọc cô nữa, anh cúi đầu, sắc mặt anh thay đổi, điệu cười có chút trào phúng: “ Cảm ơn. ”
“ Tôi cũng vô cùng cảm ơn anh. ” Cố Hiểu Thần cong cong môi, cười như không cười mà nói: “ Cảm ơn Liễu trưởng quan đã không quấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-thanh-khong-co-doc/2456413/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.