Edit: Cải Trắng
‘Bầu trời đêm’
…
Băng bó xong miệng vết thương, cô quay ra nói với tiếp viên hàng không: “ Lập tức báo với cơ trưởng, cần phải hạ cánh khẩn cấp, bệnh nhân này cần được đưa vào bệnh viện để kiểm tra. ”
Người tiếp viên hàng không sớm đã bị cảnh này dọa cho hoảng sợ, liên tục gật đầu.
“ Mau tìm cái đệm hay cái thảm gì đó tới đây, không thể để bệnh nhân cứ nằm trên mặt đất được. ” Cố Hiểu Thần vừa nói vừa đứng dậy.
Có lẽ vì cô chưa ăn uống gì nên lượng đường trong máu quá thấp, lúc cô đứng dậy đã cảm thấy hơi choáng váng. Liễu Duệ nhanh tay đỡ lấy cô, cô trực tiếp ngã vào trong lồng ngực anh, lập tức cảm nhận được mùi hương quen thuộc, giọng nói của cô có chút uể oải: “ Mau tìm cho tôi cái khăn ướt, tôi muốn lau tay. ”
Anh gật đầu, sau đó nhanh chóng phân phó một binh sĩ mang tới một cái khăn ướt. Khăn vừa được mang lên, anh đã dùng nó tỉ mỉ lau tay cô thật sạch sẽ, sau đó anh đỡ cô ngồi vào vị trí của mình. Cố Hiểu Thần miễn cưỡng hé mắt ra một chút, cô nhìn xung quanh, nhíu mi: “ Tôi phải trở về chỗ ngồi của tôi. ”
“ Ngồi xuống. ” Anh giữ chặt cô lại, không cho cô đi đâu cả.
Sắc mặt cô tái nhợt, lúc bị ấn ngồi xuống cô vẫn cảm thấy choáng váng. Sau đó, cô cũng chẳng còn sức mà giãy dụa nữa, cô cứ thế ngồi xuống chỗ anh, nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-thanh-khong-co-doc/2456408/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.