Bao nhiêu thương nhớ trọn hồn
Thoắt như ngã quỵ đau dồn thành đau
Tiêu Vũ Triết đi công tác đã hơn nửa tháng, Lý Cảnh Mộ dưỡng thành thói quen sau khi về nhà liền mở máy online game, sau đó mới đi chuẩn bị bữa tối.
Trong thời đại bùng nổ công nghệ thông tin này, điện thoại, tin nhắn, hình ảnh, bưu kiện, thậm chí cả game online cũng giúp hai người họ duy trì liên hệ.
Chờ đến khi Lý Cảnh Mộ cầm bát mì nóng hôi hổi quay về trước máy tính liền phát hiện bên cạnh Chiết Dực Tư Vũ vốn đang cô đơn ngồi ở bãi biển có một nhân vật tên là Hoa Khai Cảnh Mộ.
Lý Cảnh Mộ vội để chén mì trong tay xuống, dùng hai tay nhanh chóng gõ lên bàn phím.
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Anh đã đến rồi? 』
Chờ đợi nửa phút, một người khác trong màn ảnh mới trả lời: 『 Ừ, vừa online đã thấy em ngồi bất động, nên chắc em đã rời khỏi máy rồi. 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Em đi nấu mì. Anh ăn tối chưa? 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Anh đang ăn nè. Sao em lại ăn mì? 』
Kỳ thật Lý Cảnh Mộ là một người rất lười nấu cơm, bây giờ Tiêu Vũ Triết không ở nhà cho nên mỗi tối cậu chỉ nấu một bát mì đã coi như cố gắng lắm rồi.
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Ăn có một mình à, nên chẳng muốn nấu nướng gì cả, phiền toái lắm. 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『… Em thật đúng là. Thôi, để cuối tuần sau anh về nấu cho em một bữa tiệc lớn thiệt lớn để cải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-than-khai-thuy-dich-quan-he/1352375/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.