*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba năm sau.
Lê Thúy và Lục Thương vừa đi tới cửa đã ngửi được mùi lá dong gói bánh chưng.
Một cô bé mặc quần vải màu vàng nhạt ngồi ở bậc cửa, trông tầm hai ba tuổi, trong ngực ôm cái chén nhỏ, thấy hai người thì bập bẹ gọi một câu: “Bố ơi.”
Lê Thúy nở nụ cười, đưa hộp đồ chơi trên tay cho cô bé, dụi dụi mũi, sửa lời: “Là bố nuôi.”
“Tới rồi hả? Mau vào đây mau vào đây.” Nghe tiếng động, Tả Siêu vội kêu bọn họ vào nhà, thấy con gái cầm hộp đồ chơi định ném chén thì hối hả chạy qua chụp, “Cục cưng, cái này không ném được, ném là mẹ con mắng đấy.”
“Thơm quá.” Lê Thúy hít mũi ngửi, mùi thơm bay ra từ phòng bếp.
“Chắc chắn rồi, hôm nay xem như hai cậu có lộc ăn,” Tả Siêu bế con gái vào nhà, rót trà cho bọn họ, “Hôm qua anh ra hồ vớt tôm hùm đất, mẹ của Hựu Hựu nấu một nồi lớn, à quên còn có bánh chưng nữa.”
“Xem ra em tới đúng lúc rồi,” Lê Thúy giúp Lục Thương cởi áo khoác, xếp gọn đặt sang một bên, “À phải, sao không thấy mấy con chim công trong rừng trúc đâu cả?”
Lời vừa thốt ra, Lục Thương và Tả Siêu cùng sửng sốt, nhanh mắt liếc nhau một cái.
“Ờ,” Tả Siêu gãi đầu, lúng túng nói, “Lấy đi cúng miếu rồi…”
“Miếu? Gần đây có miếu ư?”
Tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tam/2313635/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.