“Em ra ngoài một lát.” Lê Thúy gần như bỏ của chạy lấy người ào ra ngoài.
Nghiêm Kha cười ha ha, kêu lớn: “Sao nhóc nhà cậu ngây thơ thế.”
Nhìn bóng lưng của Lê Thúy, Lục Thương vui vẻ nhếch miệng cười.
Gió biển chầm chậm thổi qua boong thuyền, hong khô mồ hôi nóng trên trán. Lê Thúy vịn lan can, ngón trỏ mân mê môi mình. Đầu óc cậu như bị đặt chế độ tuần hoàn tự động mà liên tục hồi tưởng xúc cảm ướt át man mát giữa răng môi khi nãy, ngọt ngào, mềm mại, thấm đượm chút trong veo nhưng xa lạ, đó là mùi vị của Lục Thương. Đứng trong gió biển, cậu nhịn không được nở nụ cười, cứ như đang nằm mơ ấy, nhưng tất cả đều là sự thật, Lục Thương hôn cậu, hai người hôn nhau, cảm giác như tâm nguyện nhiều năm được thỏa mãn, quả thật hưng phấn đến mức không biết làm sao cho phải.
Lê Thúy quay đầu lại, giữa biển rộng mênh mông vô bờ, đèn đuốc trên du thuyền trông như những vì sao lấp lánh. Giờ phút này đây, cảm giác bồn chồn lo lắng của lần đầu lên thuyền đều hóa thành ngọt ngào, ngay cả tiếng cười nịnh nọt của mấy cô nàng mặc đồ thỏ cũng không còn đáng ghét nữa, trong phút chốc, toàn bộ ký ức của cậu đều được tẩy thành tốt đẹp hết.
Dưới sự kích thích của gió biển, cậu thậm chí nhịn không được bắt đầu nảy sinh ảo tưởng, có khi nào, có khi nào Lục Thương cũng có thích cậu một chút không, cho dù chỉ là chút xíu thôi, trong lòng Lục Thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tam/2313585/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.