Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Su Thái Phi
Đội ngũ đưa dâu càng ngày càng đi xa, ở bên trong xe ngựa, rốt cuộc Bình Ninh kìm chế không được nữa mà bật khóc. Bên ngoài xe ngựa chiêng trống tưng bừng, không ai nghe thấy tiếng khóc của nàng ở bên trong xe. Bình Ninh khẽ xốc mành che của xe ngựa lên nhìn về sau, chỉ thấy cửa thành của Lâm An Thành cách mình càng ngày càng xa.
Vừa rồi nàng không dám nhìn, nàng sợ là nhìn thấy bóng dáng phụ hoàng cùng mẫu phi, sợ chính mình sẽ không muốn xuất giá, sẽ muốn hồi cung.
Đội ngũ đưa dâu tới một địa phương cách Lâm An Thành mấy chục dặm đường thì tạm ngừng lại. Bình Ninh biết bên ngoài phải hiến tế thắp hương một hồi, nàng an tĩnh ngồi trong xe, tiếng chiêng trống đã ngừng, bỗng nhiên cảm thấy trống vắng hẳn.
Bình Ninh muốn Thúy nhi tiến vào trang điểm lại chút, tay vừa mới đụng đến mành che, lại buông xuống. Ai biết cảm xúc dâng lên còn khóc nữa hay không, cũng không ai nhìn tới, chẳng cần tốn công làm gì.
Nhưng thật ra Thúy nhi luôn quan tâm tới nàng, ở bên ngoài xe ngựa hỏi nàng có cần uống nước hay ăn cái gì không.
Ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ chân ở thôn trang, không có một buổi tối nào phải nghỉ ở ngoài trời. Cả một đường đi qua, các thôn trang đều đã được an bài thỏa đáng từ trước.
Cửu đường thúc và đường đệ đi đưa dâu, có mấy đêm Bình Ninh ngủ không được, cùng đường đệ cách một cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quy-phi-truyen/2002765/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.