Vào phòng Tương lão gia tử, nhìn tổ phụ đang nằm trên giường, hốc mắt Tương Như Nhân lại một trận chua xót.
Tương lão gia tử nằm trên giường, gầy đi nhiều, sắc mặt già nua và một mái đầu bạc. Mười lăm năm qua đi, nàng lại tưởng tổ phụ vẫn còn như ngày nào ôm lấy bản thân dạy dỗ. Thời gian đã lặng lẽ mang năm tháng của hắn trôi đi.
Đúng vậy, mười lăm năm lớm lên, mười lăm năm xuất giá, tuổi của tổ phụ so với thái hoàng thái hậu còn lớn hơn. Chính nàng còn già đi, làm sao có thể ngăn cản tổ phụ già đi.
Đến bên giường ngồi xuống, mặc dù là tỉnh nhưng Tương lão gia tử cũng là thật thong thả mới đem tầm mắt chuyển tới trên người nàng, sau khi nhìn thật lâu, ánh mắt tỉnh táo vài phần, nói “Đứa nhỏ, ngươi đã đến rồi.”
Hai tay tiều tụy như muốn đưa lên, Tương Như Nhân vội nắm chặt lấy, cười nhìn Tương lão gia tử “Đúng vậy tổ phụ, ta đến.”
Tương lão gia tử gật gật đầu “Đến là tốt rồi. Ngươi trưởng thành, tổ phụ biết trong lòng ngươi khẳng định có nhiều điều không cam lòng. Nhưng đây là thánh chỉ, Tương gia ta dù lớn cũng đấu không lại hoàng quyền.”
Tương Như Nhân ngẩn ra, nhìn thoáng qua Trình Bích Nhi, trả lời Tương lão gia tử “Tổ phụ, Nhân Nhân minh bạch.”
“Minh bạch là tốt rồi, minh bạch là tốt rồi.” Tương lão gia tử vỗ vỗ bàn tay Tương Như Nhân “Thái tử điện hạ là người ổn trọng có trách nhiệm, người nếu chân thành hầu hạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quy-phi-truyen/2002650/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.