Từ đầu năm đến hết mùng năm, ông trời như biết được mọi người phải đi chúc tết thân hữu nên không hạ tuyết xuống. Nhưng đến khuya mùng năm, tuyết ngừng được bảy tám ngày lại bắt đầu rơi.
Tuyết lúc trước còn chưa tan hết. Thật giống như không muốn nhường mùa xuân đến. Trên bầu trời u ám luôn lả tả bay.
Đến mùng mười tuyết cũng ngừng. Tuy rằng trước ngày mười lăm tuyết cũng không thể tan hết. Nhưng khắp Lâm An thành vẫn nhộn nhịp chuẩn bị cho hội hoa đăng đêm Nguyên tiêu. Những nơi gặp tai ương cũng được sửa chữa. Người chạy nạn cũng bắt đầu rút khỏi Lâm An thành trở về nhà.
Đêm yên tĩnh.
Đêm ngày mười hai Tương Như Nhân bắt đầu đau bụng. Trên dưới Linh Lung các đã là có chuẩn bị dù có sớm hơn năm sáu ngày so với dự tính của thái y. Tôn ma ma dẫn người nấu nước. Hứa ma ma chuẩn bị các đồ vật cần thiết trải sẵn giường đệm. Trên bàn bày sẵn vải và kéo đã nấu qua nước nóng phơi khô.
Tương Như Nhân chịu đựng cơn đau để Thanh Đông cùng Thanh Thu mỗi người một bên đỡ nàng đi lại trong phòng. Thái tử phi nghe bẩm báo liền dẫn người đi qua Phượng Dương các, cùng thái tử đạp tuyết đến Linh Lung các.
Trên trời tuyết vẫn rơi, thái tử và thái tử phi tiến vào nhà kề bên trái. Bạch ma ma dẫn theo Tử Yên ở trong nhà kề hầu hạ. Thái tử phi nhìn tất cả đâu vào đấy, hỏi Tử Yên “Tương trắc phi lúc này đã nằm xuống chưa?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quy-phi-truyen/2002501/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.