Không có người.
Thật không có ai!
Xác định cả thạch ốc không có ai trừ mình ra, cả bóng dáng của Đông Phương Thú Thiên cũng chẳng thấy đâu, Ấn Tâm sốt ruột, lật đật vén màn lụa lên, nhảy xuống giường.
Dùng tốc độ nhanh nhất mang giày vào, nàng chạy nhanh như làn khói đến bên cạnh cửa sổ, đi khập khiễng nhìn hoàn cảnh bên ngoài.
Ở giữa quảng trường gần nhất, bọn nô bọc đang múc nước bên cạnh giếng, chuẩn bị cho gia súc uống nước.
Phía đông bên cạnh chuồng dê, người chăn dê đang cầm búa gỗ gõ thùng thùng tu sửa thành chuồng.
Phía tây bên ngoài phòng bếp, các nữ quyến đang cọ rửa nồi bát muôi trong bồn, dọn dẹp sao bữa cơm trưa.
Về phần trạm gác khắp nơi… Ưm, thật tốt quá, bọn họ đang thay ca!
Thụt đầu đang dòm ngó trở lại, Ấn Tâm không khỏi vui mừng, đây chính là thời cơ tốt rời khỏi Đông Phương Thú Thiên.
Mỗi ngày sau giữa trưa, không ít người trở lại thạch ốc nghỉ ngơi. Tuy rằng hôm nay hình như có nhiều người hơn thường ngày, nhưng chỉ cần nàng cẩn thận một chút, chắc là sẽ không kinh động đến bất cứ ai, trở lại thạch ốc của mình.
Đến lúc đó, chỉ cần nàng nắm chắc thời cơ, xuất hiện như không có chuyện gì xảy ra, chắc là sẽ không có người phát hiện, nàng đã từng mất tích ba ngày…Ừ, nếu như bị phát hiện, chỉ cần nàng không nói ra chân tường, vậy thì sẽ không có người liên kết chuyện nàng bị mất tích và ở chung với Thú Tướng quân thành một. Dù sao không ai có chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-vo-dich/121673/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.