Khó có khi được lưu lại dùng bửa, Ấn Tâm thừa dịp này, giải thích lại ‘ý đồ đến đây’ một lần nữa.
Lần này, nàng kể rõ ngọn nguồn sự tình một cách kỹ càng hơn, thái độ lại càng thêm thành khẩn. Nhưng không ngờ được đáp án của hắn vẫn không thay đổi ——
Hắn không tin bói toán của sư phụ, không thể nào giữ nàng ở bên người, lại càng không thể tiếp nhận sự bảo hộ của nàng!
Xem ra ngay cả thiên binh vạn mã cũng không thể lay chuyển được thái độ kiên quyết của hắn.
Nản lòng, nàng cảm thấy tốt hơn không nên nói thêm nữa. Cơm tối xong, nàng đành ngoan ngoãn đi theo Tiết đại nương vào phòng khách.
Chờ đội cực khổ trong bão tuyết một ngày, theo như lẽ thường, nàng nhất định đầu vừa chạm gối đã ngủ khì, nhưng nàng lại ngủ không được.
Đời này, nàng chưa từng ao ước một thứ gì, ngoại trừ Thao Thiết phổ.
Trải qua bao nhiêu khó khăn cực nhọc, nàng thật vất vả lắm mới biên cương tái ngoại, còn mạo hiểm trong gió tuyết, cực khổ đợi hắn một thời gian dài. Hôm nay chỉ cần hắn gật nhẹ đầu, không bao lâu sau nàng có thể nắm được Thao Thiết phổ trong tay, mặc sức nghiên cứu mỹ thực Đại Giang Nam Bắc. Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn nhất định không đáp ứng!
Cắn đôi môi đỏ mọng, Ấn Tâm uể oải ngồi dậy trên giường, hai tay ôm đầu gối, vắt hết óc suy nghĩ. Rốt cuộc còn có phương pháp nào có thể thuyết phục Đông Phương Thú Thiên không?
Thân là Tướng quân, hình như hắn bận bịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-vo-dich/121663/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.