Nguyên chủ là bại gia tử, ban đầu vốn không phải vậy. Đều là tại Giang Hân Đóa, nghiêm khắc với con mình nhưng lại dung túng nguyên chủ xằng bậy. Nguyên chủ muốn gì Giang Hân Đóa cho cái ấy, ai nhìn vào còn khen mụ ta là mẹ kế hiền hậu hiếm thấy. Thực tế là gì? Mụ ta lợi dụng lúc Nhạc Phỉ Sơn công tác xa nhà, nuôi một đứa trẻ không biết gì thành một thằng công tử bột vứt đi.
Nguyên chủ lớn lên tiêu xài càng nhiều, mụ ta lén cung ứng cho đủ hết.
Sự độc ác của Giang Hân Đóa chưa dừng ở đó, năm nguyên chủ tròn 17 mụ cắt xén chi tiêu, mỹ danh là vì muốn tốt cho cậu ta.
Nguyên chủ quen xa xỉ từ bé, trường học cũng là người thu hút nhất, quần áo cũng là loại tốt nhất, ăn uống đắt đỏ nhất. Mất đi 95% tiền tiêu vặt, cậu ta đâu thể như vậy nữa. 100% còn chưa đủ xài, 5% đã là gì. Cậu ta bắt đầu vay mượn bạn bè.
Ban đầu Giang Hân Đóa còn giúp trả nợ nhưng qua vài lần liền từ chối, không chỉ từ chối còn mách Nhạc Phỉ Sơn, nói mụ ta sẽ tự khuyên bảo không phiền Nhạc Phỉ Sơn. Không ngờ rằng giúp đỡ trả lại nhiều lần như vậy nguyên chủ hoàn không tiến bộ, không chỉ không thông cảm nỗi khổ tâm của mụ mà còn gây sự với mụ.
Nhạc Phỉ Sơn nghe xong thì thấy nguyên chủ không biết điều, không cáu thì gì? Ngày hôm ấy lão gọi nguyên chủ về mắng cho một trận, suýt nữa còn động tay chân. Sau hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-thich-suu-tam-hoa-hong-nho/2823509/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.