Chương trước
Chương sau
"Xin lỗi nơi này tạm thời không có sinh mệnh mới là con người" Nhạc Dao cũng buông tay.

"Hiện tại không có không có nghĩa về sau cũng không có." Kỷ Phong Vũ nhìn Tục Nghiêu, "Phải không Sư đoàn trưởng Tục?"

Tục Nghiêu xoa nhẹ đầu vợ bé nhỏ, xem như cam chịu.

Nhạc Dao: "..." Hy vọng đừng có tơ tưởng tới cái kia!

Hội Kỷ Phong Vũ khó có cơ hội "uống" rượu "ăn" thịt, cùng bạn tốt ở dương gian quang minh chính đại nói chuyện nên chè chén qua hai tiếng mới đi. Nhạc Dao trụ không nổi nữa rồi. Cậu thức dậy sớm còn tiêu hao tinh lực vẽ bùa, chống đỡ tới 12h đêm đã là cả kỳ tích. Qua 12 giờ, cậu nửa tỉnh nửa mê nằm bò trên sofa, chẳng biết làm thế nào về được giường ngủ.

Kỷ Phong Vũ và Tục Nghiêu nói gì với nhau cậu cũng chẳng nhớ. Cậu trợn mắt thì thấy trời sáng trưng, bên dưới còn có cái gì cứng cứng cộm cộm.

Nhạc Dao cẩn thận gạt tay Tục Nghiêu qua một bên sau đó ý đồ muốn rút chân mình ra khỏi giữa h.ai chân Tục Nghiêu, kết quả giãy hai cái vẫn không thành công.

Chẳng cần nói, Tục Nghiêu tỉnh rồi.

Nhạc Dao ngẩng đầu nhìn, quả nhiên ánh mắt Tục Diêm vương mang theo ý cười nhìn cậu "làm việc mù quáng".

"Tiếp tục đi chứ." Tục Nghiêu nghiêng người, tay chống đầu nói, "Sao lại không giãy nữa?"

"Anh cố ý kẹp, em rút ra nổi mới lạ!" Cậu tay nhỏ chân nhỏ, sức sao lớn bằng Tục Nghiêu? Nhạc Dao ánh mắt lúng túng nhìn Tục cá lớn: "Em nói nè, buổi sáng tinh thần anh tốt ghê nhỉ?"

"Không phải em cũng rất có tinh thần hả?" Tục Nghiêu cười cười, không hề báo trước ghim Nhạc cá nhỏ lại như muốn bắt cậu làm tù binh: "Cục cưng dễ thương."

"Này!"

Nhạc Dao mặt tái mét thành màu gan heo, khép chặt hai chân: "Anh, anh..."

"Anh cái gì mà anh? Đừng nhúc nhích, có việc muốn nói với em." Tục Nghiêu ôm chặt Nhạc Dao vào lòng: "Ban ngày rảnh rỗi vẽ thêm cho anh mấy cái bùa khai thiên nhãn."

"Hả?" Nhạc Dao mờ mịt, "Cơ mà để làm gì ạ?"

"Hữu dụng." Tục Nghiêu gãi gãi cằm Nhạc Dao như chơi đùa với mèo nhỏ, "Nhớ kỹ, em không nợ ai tiền, tiêu tiền của chồng em là chuyện đương nhiên thế nên đừng nghĩ tới chuyện trả lại. Trừ khi em muốn gả cho người khác, em muốn không?"

Đương nhiên là không rồi!

Nhạc Dao hơi ngứa ngứa, không biết là ngứa dưới cằm hay ngứa trong lòng. Cậu đương nhiên không muốn gả cho người khác, không nói tới cậu thích nơi này, ở cùng Tục Nghiêu có thể ở lại, bản thân Tục Nghiêu cũng là một người đàn ông cực kì ưu tú. Dù anh cực kì thích chọc người khác giận nhưng bản chất vẫn là người tốt bụng, cậu thích anh nên mới giới thiệu Kỷ Phong Vũ và những người anh em cho anh.

Thế nhưng hiện tại không thể nói ra! Tục Nghiêu được bật đèn xanh mở ra cánh cửa dụ.c vọng, cậu sẽ chết cực kì thê thảm!

Nhạc Dao nhỏ giọng thì thầm: "Là ai ăn no rửng mỡ đồng ý kết hôn trước ấy nhỉ?!"

Tục Nghiêu ở gần như vậy, đương nhiên anh nghe thấy hết rồi. Hành động nhỏ mềm mại của Nhạc Dao, còn có khí chất trong veo của cậu làm anh không thể nhịn được. Anh nắm chặt đôi tay căng thẳng của Nhạc Dao, một giây sau Nhạc Dao liền nghe thấy hô hấp ồ ồ của anh. Tục Nghiêu nhẹ nhàng ngậm vành tai cậu: "Bé cưng, giúp anh..."

A a a a a a a a a! Hồ! Ly! Tinh! Già! Này! Phạm quy!

Tim Nhạc Dao đập bình bịch, bị chèn ép muộn giờ làm bữa sáng nửa tiếng cmnr!

Tục Nghiêu ăn sáng xong hôn "chụt" một cái lên môi Nhạc Dao, vuốt ve tai cậu: "Em yêu đừng quên vẽ bùa nha."

Nhạc Dao trừng mắt: "Không vẽ đâu! Tay chết rồi!"

Người đàn ông để lại nụ cười văng vẳng trong sân.

Nhạc Dao hừ một cái nhìn phi hành khí cất cánh, nhìn xuống tay mình mặt đỏ ửng: "Không được, phải nghĩ cách thôi."

Cậu sáng mắt rồi, Tục Nghiêu không chỉ thích đùa giỡn cậu mà còn nuôi ý định với cậu lâu rồi! Tình trạng này nếu tiếp diễn thì quá nguy hiểm, cậu cần nghĩ biện pháp kéo dài thời gian mới được.

Nhạc Dao lục tung nhà, cuối cùng cũng tìm thấy dịch dinh dưỡng tuyến thể mua từ Tarot tinh tới. Cậu luôn nỗ lực thích nghi với hoàn cảnh, bình thường nghiên cứu làm nhang còn cơm nước giặt giũ, thế mà quên béng mất chuyện quan trọng thế này. Không được, cậu phải uống thôi.

Nếu đã không thể quay lại, nhất định cậu phải sống thật tốt. Tuyến thể là cái cậu để ý nhất.

Nhạc Dao đọc kỹ hướng dẫn sử dụng rồi dùng một liều. Dịch dinh dưỡng dạng lỏng để trong ống, một ống không mùi không vị cũng chẳng có bao nhiêu.

Trong sách hướng dẫn lưu ý sau khi sử dụng sẽ xảy ra phản ứng khác nhau, giống như nhiệt độ cơ thể cao hơn, cảm thấy nóng nóng ở tuyến thể, khát nước rồi buồn ngủ này nọ. Thế nhưng nó không ảnh hưởng xấu tới sinh hoạt hằng ngày, ngừng sử dụng sẽ hết.

Một ngày dùng hai liều sau bữa sáng và bữa trưa, Nhạc Dao cất nó vào góc tủ bếp, mỗi ngày đều phải mở ra mở vào.

"Cậu Tiểu Nhạc tới ạ?" Nhạc Dao vừa xách giỏ vào nhà lạnh, dì Beta ra cười cười chào hỏi cậu. Nhạc Dao biết dì Beta này họ Với, là nhân viên quản lý nhà lạnh cũng là một chuyên gia về thực vật học. Bình thường bà đứng ra chỉ đạo kỹ thuật, đứng quầy thu ngân, thỉnh thoảng cũng bận rộn làm việc.

"Bác Với ơi, hôm nay sao lại nhiều rau hẹ thế ạ?" Nhạc Dao nhìn từng sọt rau hẹ đầy ắp trong nhà lạnh.

"Tôi cũng không rõ lắm. Nhà ăn dặn dò, theo lời thủ trưởng phải ăn nhiều rau hẹ."

"Hả?!"

Nhạc Dao không nói gì, nhanh chóng vào vườn cà sâu nhất trong nhà lạnh nhắn tin cho Tục Nghiêu: "Chồng đừng để nhà ăn làm nhiều rau hẹ, trong doanh trại quân đội đều là thanh niên trai tráng độc thân nhỉ? Anh cho bọn họ ăn cái này không phải tính hãm hại bọn họ à?"

"Em nói rau hẹ tăng cường dương khí còn gì?" Tục Nghiêu đáp lại rất nhanh.

"Tăng cường dương khí nhưng cũng tráng dương á!" Nhạc Dao nói, "Không thể ăn quá nhiều, ăn ít thì tốt. Nhà lạnh cắt thì cũng cắt rồi, hôm nay ăn một bữa, ăn thêm ít cải trắng hạ hỏa nha?"

"Biết rồi." Tục Nghiêu cười cười, "Tay còn sống không?"

Nhạc Dao giả vờ không nghe thấy, rời khỏi vườn cà. Cậu quyết định hôm nay mua cải thảo và củ cải trắng, cả dưa chuột nữa. Cậu quyết định đi mua thức ăn buổi tối, buổi sáng nắng quá nóng. Tuy đồ bảo hộ chống nắng không chỉ ngăn cách tia cực tím còn tránh nóng, nhưng thật sự không thể chịu nổi nhiệt độ quá cao.

Làm thế nào mới hạ được nhiệt độ nơi này xuống...

Nhạc Dao cảm thấy IQ không đủ xài, quá sốt ruột.

Tinh lực buổi chiều chỉ đủ vẽ hai lá bùa thiên nhãn, Nhạc Dao mệt không dậy nổi. Cậu không ngủ, rửa mặt lấy tinh thần rồi vẽ một bộ bài tú lơ khơ. Là ý của Tục Nghiêu, vẽ xong thì gửi cho anh để Leslie đối chiếu lại chút, tô vẽ sửa sang rồi đóng dấu cho dễ nhìn hơn.

Nhạc Dao vẽ xong tú lơ khơ, đầu óc như bay trên mây. Cậu miễn cưỡng lăn lên ghế salon nghĩ cách kéo dài thời gian, sau đó nâng cao chất lượng cuộc sống. Tốt nhất là nghĩ cách làm không khí trong nhà cậu hài hòa ngập tràn tình yêu hơn, đi theo hướng tích cực.

Ngón tay cậu cứng nhắc phủi đi, nhìn đóa hoa trên lá Q cơ thì nảy ra một ý!

Nửa tiếng sau, Tục Nghiêu từ khu huấn luyện quay lại văn phòng. Anh cởi áo khoác ngồi xuống, Leslie thông báo: "Thưa tướng quân, phu nhân gửi tới cho ngài một file ảnh."

Tục Nghiêu đáp: "Hẳn là bài tú lơ khơ nhỉ, cậu nhìn xem hoa văn quy cách đồng nhất thế nào, phu nhân có ghi chú gì không. Nhìn xong thì chỉnh sửa lại một chút, in dạng card cứng."

Leslie: "Không chỉ có bài tú lơ khơ, phu nhân còn gửi cho ngài một thỏa thuận."

"Thỏa thuận?" Tục Nghiêu nghi ngờ, "Thỏa thuận gì, chiếu lên tôi xem thử."

Tục Nghiêu hướng máy truyền tin chiếu lên tường, rất nhanh hiện ra từng dòng chữ.

Hiệp ước hoa hồng nhỏ

Không ném quần áo bẩn lung tung, thưởng 1 bông hoa nhỏ.Làm người tốt việc tốt, thưởng 2 bông hoa nhỏ.Không hút thuốc, không nói bậy, thưởng 3 bông hoa nhỏ.

Tích đủ 300 bông, có thể "ứ ừ"!

Ghi chú: Một ngày không thể tích điểm quá 6 bông! Đi ngược thỏa thuận sẽ bị trừ tích điểm!

Chồng: Vợ:

Ngày:

Tục cá lớn ký tên xong nhớ gửi lại cho em nha.

Tục Nghiêu nhìn nhìn, rất thoải mái đáp ứng còn bổ sung thêm! Anh nhanh chóng dùng nét bút cứng rắn ký tên rồi gửi lại.

Nhạc Dao nhận hồi âm, vui vẻ ký tên lên.

Leslie không khỏi hoang mang, thấy đây không phải tính cách của cấp trên thì hỏi: "Thưa tướng quân, dựa theo thỏa thuận thì nếu mỗi ngày đạt khen thưởng mức cao nhất thì cũng phải mất 50 ngày ngài mới đạt mục tiêu."

Tục Nghiêu: "Ừm, cho nên mới sửa lại từ 300 thành 3 đấy."

Leslie: "..."

Lời của tác giả:

Nhạc Dao: Ư ư ư! Tranh thủ cho bản thân được thêm 50 ngày nè!

Tục Nghiêu: Đợi anh hết việc về nhà, em thoải mái đắc ý.

Lần thứ hai xin lỗi các bạn nhỏ bị văn án hấp dẫn ha ha~ Để Nghiêu Nghiêu lớn ra xin lỗi mọi người!

Tục Nghiêu: Xin lỗi vì đã phúc hắc, tôi sai rồi! Nghiêng mình trước các chị các mẹ! Còn có các chị gái đánh giá đẩy thứ hạng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.