Sự thật đã chứng minh, câu nói "họa từ cái mồm mà ra" không phải không có đạo lý. Đêm nay thiếu chút nữa Nhạc Dao khóc lóc hỏng hết cổ họng, nếu không phải giết chồng phạm pháp thì cậu sẽ ban cho Tục Nghiêu một tấm bùa đoạt mạng ngay và luôn!
Mẹ nó chứ, anh đâu có coi vợ bé nhỏ của anh là con người bình thường, nghĩ người ta là búp bê bơm hơi chắc!
Nhạc Dao không hiểu, Tục Nghiêu bình thường dưới giường còn giống con người, cứ lên giường là hóa thành sói già hung ác. Cậu tức giận thiếu chút nữa đình công, nếu không phải vì đơn bổ nhiệm kia làm cậu cảm thấy có thêm trách nhiệm, cậu sẽ nằm lì trên giường không gượng dậy nổi.
"Anh bôi xong chưa?" Nhạc Dao chôn mặt trong gối, giọng nói mang theo tiếng nức nở, hiển nhiên bị đau rồi.
"Được rồi." Tục Nghiêu đặt bình thuốc qua một bên, hối hận vì đêm qua không tiết chế, "Em ngồi dậy được không? Nếu không được thì cứ nằm đi."
"Không nằm nữa đâu." Nhạc Dao giọng khàn như vịt đực, "Em phải nhanh chóng chiêu sinh, dẫn theo bọn họ đi tiêu diệt anh!"
"Được được, tôi chờ em." Tục Nghiêu vỗ về tuyến thể của Nhạc Dao, cười nói, "Ngoan, đừng giận dỗi nữa nhé, lần sau tôi sẽ kìm chế mà."
Nhạc Dao chẳng thèm quan tâm tới anh. Cậu nghiêng đầu suy nghĩ về lời Tục Nghiêu nói đêm hôm qua.
Vì cậu mặc "cái đuôi nhỏ" nên Tục Nghiêu đúng hẹn thực hiện lời hứa, nói cho cậu biết phải "ban phúc" ra sao. Ý của Tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-thich-suu-tam-hoa-hong-nho/2823445/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.