Chương trước
Chương sau
Leslie: "Đang ở trên phi hành khí của ngài ấy. Trên mặt biển cạnh trụ sở, trạng thái lơ lửng."

Đương Diệp nói: "Xem ra về sau Sư đoàn Phi Lang nhà chúng ta lại kết thêm nhà giàu về rồi nhỉ? Hahahaha!"

Leslie: "Sau đó trong bộ máy lãnh đạo cấp cao nhất chỉ còn ngài là đàn ông độc thân."

Đường Diệp: "..."

Tại sao trước kia không phát hiện ra Leslie nói chuyện gợi đòn tới vậy?

Đường Diệp đột nhiên không muốn Dương Hằng Thiên gạo nấu thành cơm nhanh như vậy. Anh không có mặt mũi nói với người khác, ông nội cũng liên hệ vài lần nhắc nhở hỏi anh khi nào kết hôn. Trong quân đội không có đối tượng, gia đình sẽ bố trí.

Có lẽ anh phải tìm Nhạc Dao xem một quẻ, bao giờ nhân duyên mới tới.

Nhạc Dao ở nhà đặt tên cho con. Ba đứa nhóc đẻ ra rồi vẫn chưa có tên, mỗi lần gọi đều là "lão đại, lão nhị, lão tam", không phải giải pháp lâu dài. Người trong nhà cũng có ý, vì có ba đứa nhóc nên ai cũng nhất trí người vất vả nhất là cậu.

Thật ra cũng không tới mức ấy, cậu hay Tục Nghiêu, ông bà nội đều được. Nếu để cậu làm, cậu cũng không ngại.

Sinh được mấy ngày cậu cũng tính qua, dựa theo kết quả nghĩ tên. Cuối cùng cũng chỉ có Tục Phi, Tục Uy và Tục Lị là ba cái tên đứng đầu.

Tuy rằng có chút phổ thông.

Nhạc Dao cân nhắc thời điểm bàn bạc với Tục Nghiêu và hai cụ rồi cùng quyết định, trong máy truyền tin đột nhiên có thông báo.

Là Yến Kiệt, Nhạc Dao nhận cuộc gọi: "Có việc gì không Yến công?"

Yến Kiệt chẳng hiểu sao mang bộ dạng lúng túng, ê a ậm ừ một lúc mới hỏi: "Cậu Tiểu Nhạc từng nói số tôi không lấy vợ chỉ lấy chồng, là thật ạ?"

Nhạc Dao nở nụ cười: "Tôi chưa bao giờ lôi chuyện này ra để đùa. Sao tự dưng anh lại hỏi chuyện này?"

Yến Kiệt: "..."

Yến Kiệt cách cửa sổ nhìn tai người nào bị mình cắn ra một dấu răng: "Vậy thì, cậu Tiểu Nhạc có thể tính xem tôi và một người có duyên phận hay không không?"

Không đợi Nhạc Dao trả lời, anh cướp lời: "Haiz tính thì tính, tôi còn chả tính."

Nhạc Dao bấm ngón tay: "Tôi cũng không đề nghị, tính hay không kết quả vẫn vậy thôi."

Yến Kiệt mặt đỏ như tôm luộc, chẳng hiểu kiểu gì.

Dương Hằng Thiên còn đứng bên ngoài.

Yến Kiệt tự làm bản thân hạ nhiệt, Dương Hằng Thiên lại mê man. Hôm nay hơn 40 độ, anh không biết làm thế nào cho mát mẻ, làm thế nào để bình tĩnh. Không chết ngốt là tốt rồi. Ban nãy rời đi từ trung tâm chỉ huy, vốn có chuyện muốn xin ý kiến Tục Nghiêu, kết quả cũng không thành. Sau đó lại về chỗ ở của anh. Mà không hiểu vì lý do gì, Yến Kiệt dẫn anh ra đây.

Yến Kiệt cho anh nhảy xuống biển.

"Chẳng phải do tôi đây sốt ruột à?" Yến Kiệt mất tự nhiên nghiêng đầu ra chỗ khác, "Anh ổn chứ? Ổn rồi thì về."

"Tay của em..." Yến Kiệt đỡ khung cửa đứng dậy, Dương Hằng Thiên thấy một vết lằn đỏ trên cổ tay, hẳn là do trước đó bị dùng lực tóm lấy.

"Không có gì." Yến Kiệt vội vàng thu tay về. Nghĩ tới trước đó bị Dương Hằng Thiên ấn đè lên, tim loạn hết cả nhịp.

Lúc ấy hai người rời khỏi trung tâm chỉ huy, Dương Hằng Thiên hơi mất kiểm soát, muốn đè anh xuống. Sức anh không bằng Dương Hằng Thiên, Dương Hằng Thiên không do dự hôn lên làm anh giật mình. Trước kia học vật lộn không bị áp đảo quá, hôm nay lại khác biệt hoàn toàn.

Căng thẳng, lúng túng, còn có hoảng hốt.

Dương Hằng Thiên ngồi trên phi hành khí, trịnh trọng nói một câu: "Tôi chưa hề xem em là một người nào khác, em vẫn là em. Ban nãy..."

Yến Kiệt đánh gãy: "Không cho nhắc lại!"

Dương Hằng Thiên chỉ chỉ tai mình: "Em thổi một chút cho tôi, tôi không nói."

Yến Kiệt nhìn nhìn: "Anh đừng có mà được voi đòi tiên!"

Dương Hằng Thiên: "Là em hiểu lầm trước, tôi phải đứng ra giải thích."

Yến Kiệt: "Tôi không có hiểu lầm! Ai hiểu lầm? Anh ngửi thấy pheromone của kẻ khác rồi động d.ục, muốn tỏ uy phong trên người tôi, anh không muốn ăn đòn thì gì? Anh..."

Phắc! Anh lại lảm nhảm cái mẹ gì rồiiiii!

Yến Kiệt dựa đầu về sau lưng, Dương Hằng Thiên vui vẻ nhìn anh.

"Không động d.ục vì pheromone của kẻ khác thì có thể phát uy trên người em, ý em là vậy chứ gì?" Dương Hằng Thiên nở nụ cười.

"Tôi không nói vậy, đừng có giải thích theo kiểu mù quáng như vậy chứ!"

Yến Kiệt sợ hãi tới mức dịch dịch qua chỗ khác. Trùng hợp lúc này bay tới bên ngoài trung tâm chỉ huy, anh nhanh chân đỗ phi hành khí xuống.

Nhạc Dao mang theo đám nhóc tới tìm Tục Nghiêu, vừa đúng lúc gặp Yến Kiệt. Cậu không thấy Yến Kiệt trong phi hành khí của Dương Hằng Thiên, chẳng nghĩ ngợi gì hỏi: "Yến công, cổ của anh..."

Yến Kiệt sờ sờ cổ: "Có gì không ạ?"

Nhạc Dao cười cười: "Không sao, chỉ có vết đỏ đỏ thôi."

Yến Kiệt nghĩ tới Dương Hằng Thiên đè lên người mình mút một cái lên cổ, nhịn không được quay qua trừng Dương Hằng Thiên một cái.

Dương Hằng Thiên cười: "Hiếm khi gặp người mình thích, phải đánh dấu một cái."

Lý Thần Phi đợi lãnh đạo bên cạnh thuận miệng hỏi: "Đánh dấu gì cơ?"

Dương Hằng Thiên: "Ký hiệu tình yêu."

Nhạc Dao "phốc" một tiếng.

Yến Kiệt che cổ, mặt đỏ bừng, hận không thể đập chết Dương Hằng Thiên tại chỗ!

Công việc của Dương Hằng Thiên và Yến Kiệt tương đối bí mật, thời điểm hai người bàn luận riêng tư khá nhiều, có khúc mắc cũng sẽ trực tiếp liên lạc Tục Nghiêu. Hơn nữa Yến Kiệt đã cảnh cáo Dương Hằng Thiên không cho nói năng lung tung bên ngoài, quan hệ thật sự giữa bọn họ như thế nào không có quá nhiều người biết rõ.

Giờ thì khác rồi, trải qua sự "tuyên truyền" của Dương Hằng Thiên, toàn bộ Sư đoàn Phi Lang đều biết Dương Hằng Thiên theo đuổi Yến Kiệt.

Một bầu trời ngập tràn "yêu thương" xen lẫn "bạo lực".

Trời rất nóng, nắng gắt cuối thu xuyên thủng bầu trời, nhưng chẳng chút nào ảnh hưởng tới việc theo đuổi nhiệt tình của người nọ. Dù Yến Kiệt thường xù lông, Dương Hằng Thiên vẫn có thể đứng vững, đúng lúc cho Yến Kiệt sự mát mẻ và ấm áp.

"Không bằng chúng ta đánh cược đi, thử xem thằng nhóc Yến Kiệt kia còn chống đỡ nổi mấy ngày?" Đường Diệp nở nụ cười hư hỏng.

"Này Sư đoàn phó Đường, anh Đường thân yêu, trước đây em đâu có chọc giận gì anh nhỉ?" Yến Kiệt 囧 chết mất thôi. Sau khi Dương Hằng Thiên nói vụ "ký hiệu" gì đó, anh đi đâu cũng trở thành tiêu điểm. Mấy chỗ thân thiết không nói, chỗ khác đâu đâu cũng mở mồm là "chúc mừng". Chúc cái quần què à?!

"Haiz, chú em không chọc anh." Đường Diệp trả lời, "Anh chỉ buồn chán thôi."

Hoàng đế Côn Tháp và Đế hậu sắp tới, toàn bộ nhân viên đề xếp hàng đón tiếp. Thời gian này có hơi chán chán thật.

Nhạc Dao cười cười nhìn đám nhóc trong lồng giữ nhiệt: "Tôi cũng muốn cược."

Tục Nghiêu quay đầu liếc mắt nhìn Nhạc Dao, cười không nói gì.

Đường Diệp nói: "Nhạc Dao là đối tượng bị cấm, mấy vụ cá cược này cậu không cần tham gia góp vui. Hay bói thử xem khi nào Yến Kiệt giương cờ trắng đi?"

Nhạc Dao: "Nhưng chỉ tính được kết quả, không tính được ngày lên thớt."

Yến Kiệt nghe xong cũng chả biết nói gì thêm. Đây chẳng phải phán luôn cuối cùng anh cũng đầu hàng thì gì!

Đội ngũ chia làm đôi một bên là người Sư đoàn Phi Lang còn một bên là đội khảo sát nên Yến Kiệt và Dương Hằng Thiên không đứng cùng nhau, Yến Kiệt có chút lúng túng. Anh nhịn không nổi đánh mắt qua chỗ Dương Hằng Thiên, vừa vặn nhìn thấy Dương Hằng Thiên cũng đang nhìn mình!

Dương Hằng Thiên thấy Yến Kiệt đang nhìn mình, không tiếng động chớp chớp mắt. Hai người bọn họ cho rằng không có người thứ ba nhìn thấy, 1 giây sau bùng nổ tiếng "Ố ồ" ồn ào.

"Mặt mày mang theo tình ý, lang có tình, lang cố ý nha." Trong đội có người lên tiếng.

"Yến công toi rồi, đỏ mặt kìa." Một người khác phụ họa.

"Tôi không có! Đế quân tới ngay rồi, các người yên tĩnh một chút mới tốt nhỉ?" Yến Kiệt không chịu nhìn qua chỗ Dương Hằng Thiên, giống như cái kẻ ban nãy đâu phải anh.

"Em có mệt không?" Tục Nghiêu hỏi Nhạc Dao.

"Anh nói thử xem?" Nhạc Dao liếc Tục Nghiêu một cái. Đêm qua là lần đầu bọn họ tiến hành "vận động" ban đêm sau khi cậu xuất viện, tiêu hao cực lớn. Nếu không phải do tình huống đặc biệt, còn lâu cậu mới chịu bò ra khỏi nhà.

"Lần sau cho anh chọn ngày."

Nhịn không được quay sang nói với Tục Nghiêu, rõ ràng ban đầu vẫn là từ chối, cuối cùng vẫn là nhịn không nổi.

Tục Nghiêu hiếm thấy có hơi chột dạ, đưa nắm đấm lên ho nhẹ hai tiếng rồi hướng về nơi xa xăm.

Không đợi thêm bao lâu, phi thuyền mang theo tiếng nổ lớn đáp xuống trụ sở. Đế quân và Đế hậu mặc quân trang tinh chế từ Tarot song song bước xuống.

Đi cùng họ còn có chú Minh và Nhạc Phỉ Sơn.

Nhạc Dao nhỏ giọng hỏi Tục Nghiêu: "Sao ông ta lại tới đây?"

"Ông ta" đương nhiên là ám chỉ Nhạc Phỉ Sơn, không phải chú Minh.

Tục Nghiêu chậm rãi lắc đầu.

Theo lý thuyết, nếu như vì Nhạc Thiên Ngọc thì cũng không có khả năng lắm. Chuyện này bọn họ tiết lộ ra sau khi Đế quân và Đế hậu khởi hành, nhà Davis không thể báo cáo nhanh như vậy, Đế quân và Đế hậu cũng không thể quay lại xử lý Nhạc Phỉ Sơn. Hơn nữa, nếu như Đế quân biết, quân phục trên người Nhạc Phỉ Sơn sớm đã bị lột xuống, sao có thể mặc tới đây.

Trừ khi...

"Anh cười cái gì?" Nhạc Dao hỏi Tục Nghiêu.

"Không có gì." Tục Nghiêu trả lời.

Khoảng cách ngày càng gần, Tục Nghiêu thấy Nhạc Phỉ Sơn không hề ổn chút nào. Cả người lão hốc hác, xem ra bị chồng cũ của Giang Hân Đóa đày đọa không nhẹ.

Giang Hân Đóa điên rồi, Trịnh Nghĩa Dương buông tha cho Nhạc Phỉ Sơn ư? Nghĩ cũng thấy không thể.

Nhạc Dao theo bản năng đứng cạnh lồng giữ nhiệt, theo sát đám nhóc con. Tục Nghiêu thấy hành động của cậu, nắm lấy bàn tay cậu: "Yên tâm, không có chuyện gì."

Nhạc Dao gật đầu, theo Tục Nghiêu bước lên phía trước.

"Hoan nghênh Đế quân, Đế hậu xuống thị sát tại trụ sở Sư đoàn Phi Lang." Tục Nghiêu nói, "Hai vị đi đường khổ cực rồi ạ."

"Thế này đã tính là gì, quân nhân các cậu ở đây mới khổ cực. Hiện tại đã vào thu, thời tiết ở đây vẫn nóng như vậy."

Hoàng đế Côn Tháp và Đế hậu bước xuống đã mặc đồ chống nắng, thế nhưng vẫn cảm nhận được sự oi bức qua lớp vải.

"Chúng ta tìm nơi nào râm mát đi. Tiểu Nhạc Dao vẫn cần nghỉ ngơi nhiều đấy." Đế hậu nói.

Nơi này không có ở cữ, nhưng mới sinh thì nên nghỉ ngơi thì nơi nào cũng như nhau hết. Chưa nói tới việc Nhạc Dao đẻ non.

Đế quân tiến lại gần nhìn vào bên trong lồng giữ nhiệt: "Hổ phụ không sinh khuyển tử, lời này không sai chút nào. Mấy đứa bé này tuy nhẹ cân, thế nhưng tình trạng phát triển khá tốt đấy."

Ngài nghiêng đầu về phía sau: "Nhạc tướng quân mau tới nhìn cháu ngoại, rất tốt."

Nhạc Phỉ Sơn liếc mắt: "Được ngài để ý là có phước."

Tâm lý Nhạc Dao hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt dù không lộ ra mất kiên nhẫn nhưng không hề lộ ra nửa phần thân thiết nên có khi con trai nhìn thấy cha ruột. Dù sao cũng chẳng phải cha mình, hơn nữa về sau có quan hệ cũng không tiện, không có biện pháp.

Tục Nghiêu ngược lại nở nụ cười với Nhạc Phỉ Sơn, ý cười không nằm dưới đáy mắt. Anh tới gần một bên: "Mời Đế quân và Đế hậu đi hướng này ạ."

Đế hậu hỏi Nhạc Dao: "Bác sĩ bảo sao? Thân thể hồi phục tốt chứ?"

Nhạc Dao cười nói: "Đa tạ Đế hậu quan tâm. Vẫn khỏe ạ, thật ra chỉ cần đám nhóc ổn là được."

Đế hậu cũng cười rộ lên: "Cũng đúng. Đi thôi, tìm một chỗ để ta có thể cẩn thận ngắm nghía mấy đứa nhóc, bao năm trôi qua chưa từng tận mắt thấy Omega nào sinh ba."

Đế quân lên tiếng: "Thế này đi. Phu nhân và Tiểu Nhạc Dao tìm chỗ nghỉ ngơi, Tục tướng quân mang tôi và Nhạc tướng quân đi thị sát."

Đế hậu trả lời: "Vâng. chúng ta đi thôi Nhạc Dao."

Nhạc Dao gật đầu.

Đế quân và Đế hậu không có nhiều quy củ như vậy. Bọn họ mang theo nhà ở AI riêng, không cần người Sư đoàn Phi Lang sắp xếp, chỉ cần tìm cho họ một khu đất trống phù hợp dựng nhà là được. Vừa vặn cách nơi ở của Tục Nghiêu không xa có mấy nơi dùng để đón khách, có thể di chuyển bất cứ khi nào. Tục Nghiêu sai người dọn nơi ấy thành đất trống.

Đế hậu mở phòng ở di động, việc sắp xếp xong xuôi cần 15 phút. Trong lúc chờ đợi, Đế hậu dẫn Nhạc Dao ngồi chờ một bên.

Thủ vệ duy trì khoảng cách đứng. Nhạc Dao nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi Đế hậu, ngài biết vì sao cha thần cũng ở đây không ạ?"

Đế hậu trả lời: "Nhạc tướng quân chính mình đến thỉnh cầu Đế quân, ông ta muốn tới thăm cháu một chút. Ông ta không nói gì với cháu à?"

Nhạc Dao ngược lại chẳng thèm dấu diếm, cậu nói thẳng: "Không có ạ. Trước đó cũng không liên hệ qua lại nhiều."

Đế hậu ít nhiều cũng biết chuyện của Nhạc Phỉ Sơn và Nhạc Dao, hơn nữa việc Giang Hân Đóa đối xử không tốt với Nhạc Dao cũng bị bóc trần, ngài ít nhiều cũng đoán được.

"Hiện tại Nhạc phu nhân rất ít ra ngoài, nghe nói là thân thể không tốt, hiện tại ở bệnh viện nhiều ngày không về nhà. Hơn nữa Nhạc Thiên Ngọc không còn, cha của cháu cũng cô quạnh." Đế hậu nói, "Có ai lên chức ông ngoại mà không vui vẻ? Ba đứa nhóc này đáng yêu ghê, ta cũng thích."

"Được ngài yêu thích là bọn nhóc có phúc. Cha của tôi sao, còn phải xem đã. Nếu tôi không có chút năng lực, ông ta căn bản không thèm đếm xỉa tới tôi." Nhạc Dao đánh chết cũng không tin Nhạc Phỉ Sơn tới vì muốn gặp con cháu. Tới để trốn Trịnh Nghĩa Dương hay hãm hại cậu nghe còn đáng tin.

"Thôi thôi, không nói nữa." Đế hậu nhìn mấy củ cải nhỏ trong lồng giữ nhiệt, "Đúng rồi, bọn nhóc có tên chưa? Đứa nào là con cả?"

"Đây là đứa lớn, gọi là Tục Phi, trên tay có vết bớt nhỏ. Đứa thứ hai là Tục Uy, đứa thứ ba là con gái, tên Tục Lị. Đều là những cái tên phổ thông thôi ạ, nhưng thích hợp với chúng nó."

"Đều là Alpha nhỉ."

"Dạ vâng ạ."

"Sau này đẻ thêm đứa Omega nữa đi." Đế hậu cười nói, "Tiểu Ngũ nhà ta năm nay lên 4, không chừng còn có thể kết thông gia. Đế quân và mẹ của ta đều thổi phồng tính cách cháu tốt ra sao đấy. Con của cháu và Tục tướng quân thì đảm bảo không lệch đi đâu được rồi."

"Ngài khen tôi như vậy, cả người đều ngượng hết cả lên rồi. Thần cũng không nghĩ tới việc ba đứa không có nổi Omega nào."

Trước đó tính qua ba đứa, 2 nam 1 nữ thì con gái chắc là Omega, ai ngờ sinh ra một đám Alpha.

Đế hậu cười không nói gì. Tuy rằng Omega hiếm có hơn, thế nhưng các gia đình đều muốn sinh Alpha, vì Omega cuối cùng vẫn phải đi lập gia đình. Nhạc Dao không để ý chuyện này, con mình đẻ ra là thích rồi.

Nhạc Dao chẳng dấu diếm việc không muốn đẻ thêm, ba đứa là đủ nuôi rồi. Hơn nữa ba đứa đều là Alpha có hơi bất ngờ, ít nhất không phải lo lắng về thời kì động d.ục.

Nơi ở của Đế quân và Đế hậu cũng mở rộng xong xuôi, Nhạc Dao và Đế hậu cùng nhau đi vào nhà ở di động bố trí cực kì xa hoa này.

Cùng lúc đó, Tục Nghiêu dẫn đoàn người của Đế quân và đoàn khảo sát tới nhà ăn cách đó không xa. Đế quân thấy biển hoa lớn, hoa kia chắc cũng phải lớn bằng độ dài cánh tay người trưởng thành, phần lớn là màu trắng tinh giống y như đám mây. Đế quân tiện tay chỉ cho Tục Nghiêu rồi hỏi: "Hoa gì kia? Sao lại có thể lớn thành một khu vực lớn như vậy?"

"Là vân ti cẩm ạ. Nhạc Dao dẫn người tới trồng." Tục Nghiêu trả lời, "Ban đầu chỉ là bãi cỏ dại. Sau này tại nơi đây xây dựng kí túc cho quân đoàn vong linh, Nhạc Dao sợ người vô tình đi vào nên dùng hoa vây lại. Trồng hoa lên bình thường cũng sẽ không có người dẫm vào, trông cũng đẹp mắt."

"Tiểu Nhạc Dao cũng là người cẩn thận chú ý nhiều nhỉ." Đế quân cười nói, "Khó có được hai người đi các cậu, biết thương xót cho thuộc hạ. Ta nghe nói trước kia còn mang về nhiều sách vở các loại, là xây thư viện thật à?"

"Dạ vâng. Vì chưa thể nghiên cứu ra làm sao đưa quang não cứng và các loại máy móc tới vẫn đảm bảo công năng nên tạm thời vẫn dùng sách giấy."

"Ý tưởng tốt." Đế quân gật đầu, "Đúng rồi, Vạn Đắc Khánh ở đâu?"

"Đang nhốt lại..." Tục Nghiêu liếc nhìn Nhạc Phỉ Sơn, "Giam giữ tại sân huấn luyện cách đây không xa ạ. Ngài nhanh tới xem chứ?"

"Ừm, đi thôi." Đế quân rời bước về hướng sân huấn luyện.

Nhạc Phỉ Sơn mặt không biến sắc, giống như không vì có người muốn tới nhìn Vạn Đắc Khánh mà lo lắng. Tục Nghiêu để ý thấy vậy thì nói với Đế quân: "Không chỉ có Vạn Đắc Khánh, hai ngày trước chúng tôi còn tìm được một người có thể là vợ của gã đấy ạ."

"Vợ của Vạn Đắc Khánh?"

"Không sai ạ." Tục Nghiêu lần thứ hai liếc nhìn Nhạc Phỉ Sơn, quả nhiên thấy người này khó mà kìm chế, trong mắt lóe lên bối rối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.