39
Ta không hiểu sai, hắn cũng không nói sai, đúng là muốn ngủ cùng.
Ta mặc đồ ngủ, nằm trong chăn, bên cạnh là... Quân Khanh Duệ cũng mặc đồ ngủ.
Nến đã tắt, trong màn tối đen như mực.
Ta không ngủ được, hắn cũng không ngủ được, cả hai đều biết.
"Khanh Khanh," ta mở miệng, giọng khô khốc, "ta có thể nắm tay chàng không?"
Hắn khẽ đáp, rồi đưa tay qua, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Mười ngón tay lại đan vào nhau, nhiệt độ cơ thể nhau thấm vào lòng, ta thả lỏng, lăn một vòng.
Nhỏ giọng nói: "Khanh Khanh, ta kể cho chàng nghe một câu chuyện ma được không?"
"Nàng không phải là ma sao?" Hắn cũng lăn qua, mũi chạm mũi ta, "Thê tử đã mất của ta."
Ta dùng trán đụng vào hắn, lẩm bẩm: "Trong mơ làm gì có người chết? Trong mơ đều là người sống, ta rõ ràng là người sống sờ sờ đây, chàng cứ nhất định muốn nhét ta vào quan tài."
"Nóng không?"
Hắn thả tay ra, luồn vào dưới áo ngủ của ta: "Ta sờ thử xem."
Cơ thể hắn lạnh lẽo, ta vừa kêu lên vừa cười: "Đừng, lạnh quá, đừng mà—"
Miệng nói không muốn, nhưng cơ thể lại không né tránh.
Khi hắn đè lên người ta, ta thở hổn hển, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn không buông.
"Ta lạnh, nàng nóng, có muốn vận động một chút không? Ta lấy nhiệt, nàng cống hiến?" Hắn hỏi.
"Trong mơ cũng làm chuyện này?" Ta biết rõ còn hỏi.
"Chưa từng nghe câu thơ sao?" Hắn hôn vào tai ta, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-tai-thuong/3577685/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.