Đêm đó, hắn trở mặt không nhận người, ta bị vệ binh nhà hắn đuổi suốt tám con phố.
Khó khăn lắm mới cắt đuôi được, về đến phủ tướng quân, ta kiệt sức nằm trên giường.
Chết tiệt không ngủ được!
Như cái bánh tráng nướng, lật qua lật lại, lăn qua lăn lại.
Trong đầu ta toàn là hắn.
Lạnh lùng, xa cách, đó là hắn mà ta quen thuộc.
Nhưng đêm nay, ta lại thấy hắn có chút lạ lẫm, yêu mị.
"Không lẽ hắn thực sự muốn gây họa cho giang sơn?"
Ta tự nhủ, rồi lập tức lắc đầu: "Không, không, hắn là người có dã tâm, sao có thể vì một mối tình chóng vánh mà không quan tâm, làm loạn đến thiên hạ đảo điên?"
Quyền lực to lớn không cần nữa, phú quý bỏ mặc, chỉ muốn phát điên, chỉ muốn gây loạn, chỉ muốn cả thiên hạ cùng chôn vùi cho tình yêu của hắn.
Đó phải là một loại bệnh tâm thần nào mới làm ra chuyện này?
Loại trừ điều không thể, dù khó tin đến đâu, đó cũng là sự thật duy nhất.
Hắn làm vậy, có lẽ - là vì ta.
Những lời nói điên cuồng đó, là đang tố cáo, cũng là đang chế giễu.
Tình nghĩa phu thê chóng vánh, nói cho cùng, vẫn là đã từng làm phu thê...
Ta đã ăn cháo hắn nấu, mặc áo hắn may, cùng hắn sánh bước, cùng hắn chung giường chung gối.
Chà!
Thở dài một tiếng, ta thì thầm: "Nếu ta không mất trí nhớ thì tốt biết mấy..."
Đêm khuya tĩnh lặng.
Rất lâu sau đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-tai-thuong/3577675/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.