Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Tô Nhược U mơ mơ màng màng thức dậy thì phát hiện mình đã ở trên xe ngựa rồi, "Phu quân..."

Đánh xe bên ngoài không phải Bùi Hạo thì là ai? Nghe thấy tiểu nương tử nhà mình gọi mình, hắn nhanh chóng lên tiếng trả lời, "Đừng sợ, ta ở đây."

Chỉ cần có hắn ở bên cạnh mình, từ trước đến nay nàng không sợ gì cả, chỉ là, Tô Nhược U nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn tối tâm như cũ, nàng nghĩ có gì đó không đúng lắm nên nhạy cảm mà hỏi: "Phu quân, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Bùi Hạo thở dài một tiếng, tiểu nương tử nhà hắn không tốt nhất là ở điểm này, quá nhạy cảm, khiến cho có đôi khi hắn sợ nàng sẽ lo lắng, cho nên không muốn để nàng biết rõ mọi chuyện....

Có thể khiến hắn vội vã chạy về như vậy ngoại trừ việc công, chỉ còn... Tô Nhược U gấp gáp hỏi tiếp: "Là Đại Bảo và Nhị Bảo xảy ra chuyện sao?"

Thấy nàng càng nói càng hoảng, Bùi Hạo cột dây cương vào xe, lại để cho Xích Diễm hỗ trợ con ngựa con bên cạnh, còn mình thì quay người trở vào trong xe, cúi đầu hôn lên trán Tô Nhược U một cái, "không phải Đại Bảo và Nhị Bảo, là việc công."

Tô Nhược U rúc vào lòng Bùi Hạo không lên tiếng hỏi nữa, thế nhưng là, nàng vẫn không tránh khỏi lo lắng, cái miệng nhỏ nhẫn nhịn đến nghẹn, kiềm lòng không được hỏi thêm lần nữa, "sẽ rất nguy hiểm sao?"

Bùi Hạo nắm thật chặc nắm tay mình, "Chó nhà có tang thôi, không đủ sức gây sự."

Nghĩ đến đây khoé môi Bùi Hạo hơi cong lên, lúc này đây, hắn nhất định sẽ không để bọn chúng dễ dàng chạy thoát....

Quả nhiên, trong một tháng tiếp theo, hầu như vào ban ngày Tô Nhược U đều không nhìn thấy bóng dáng Bùi Hạo, nếu như không phải lúc nữa đêm nàng cảm nhận được bên cạnh mình có người thì đoán chừng nàng đã quên mất bản thân mình có phu quân rồi, nhớ lại thì lần cuối cùng bọn họ quấn quýt si mê là từ sinh thần nàng đến nay, đối với một người bình thường đều hận không thể thời thời khắc khắc đè nàng dính trên giường mà nói, đúng thật là làm Tô Nhược U mở rộng tầm mắt.

Chẳng qua, so với những thứ này càng làm Tô Nhược U kinh hoảng hơn chính là thành Bảo Định được canh giữ nghiêm ngặt hơn trước đây rất nhiều. So với dân chúng thành Bảo Định rất bình tĩnh đón nhận chiến tranh, dù ngày thường Tô Nhược U cũng thuộc dạng bình tĩnh, nhưng một khi kèn trống chiến tranh nổi lên nàng vẫn sẽ sợ hãi, còn rất lo lắng nữa.

Có điều không vì vậy mà nàng sẽ lui bước, phu quân của nàng là đô đốc nơi đây, thành Bảo Định còn, phu quân nàng còn, một đô đốc phu nhân như nàng cũng còn, tuy nhiên, nghĩ đến hai nhi tử mình vất vả mang thai mười tháng mới sinh ra, Tô Nhược U bắt đầu bối rối, một mình nàng có thể chuẩn bị đối mặt với tình huống xấu nhất, nhưng mà Đại Bảo và Nhị Bảo, nhất thời nàng trở nên do dự...

Bận rộn suốt một ngày, rốt cuộc Bùi Hạo cũng có thời gian nằm trên giường nghỉ ngơi, đã là canh ba, hắn theo thói quen đưa tay sang bên cạnh ôm lấy tiểu nương tử đang ngủ say sưa vào trong lòng, hôn nhẹ lên trán nàng, rồi chóp mũi và cánh môi.

"Tại sao nàng còn chưa ngủ?" Vừa ôm nàng vào lòng hắn đã cảm giác được nàng còn thức.

Tô Nhược U dùng sức trở mình nằm đè lên người Bùi Hạo, cứ như vậy mà nhìn hắn không nói chuyện. Bùi Hạo làm sao không biết trong lòng nàng đang khủng hoảng, nói cho cùng là do hắn dẫn nàng đến đây, có điều nàng là của hắn, dù đi bất cứ nơi đâu hắn cũng muốn giữ nàng ở bên cạnh mình, nói hắn ích kỷ cũng được, tàn nhẫn cũng được, hắn nhất định sẽ không buông tay đâu.
Đối với Tô Nhược U mà nói, khi đối mặt với hắn, nàng chẳng biết phải nói gì, nàng tin tưởng hắn, kính trọng hắn, cũng ngưỡng mộ hắn, hắn là phu quân của nàng, là người mà nàng muốn nắm tay cả đời, có điều trong lòng nàng rất bất an, vào ban ngày nàng là Đô Đốc phu nhân, nàng phải tỉnh táo chống đỡ, nhưng mà ở trước mặt hắn, tất cả nguỵ trang và kiên cường nàng không muốn thể hiện, nàng chỉ muốn làm một tiểu nương tử được hắn bảo vệ trong tay.

"Phu quân..." Thế nhưng lời treo đến bên môi, Tô Nhược U lại không biết nên nói gì, nàng tựa đầu vào hõm cổ Bùi Hạo, thân mật cọ cọ.

Bùi Hạo nhẹ nhàng vuốt dọc theo lưng Tô Nhược U, "U Nhi, đừng sợ, có ta ở đây mà."

Đối với vấn đề này, Tô Nhược U vẫn muốn nói rõ lập trường của mình, "không phải ta không tin chàng, mà chỉ là Đại Bảo và Nhị Bảo..."

Bùi Hạo chẳng bị ảnh hưởng một chút nào, động tác vuốt ve trong tay vẫn tiếp tục, "Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ mẹ con nàng thật tốt."

Nếu như hắn đã nói như thế, Tô Nhược U lập tức yên lòng, ừm, tâm tư vừa thả lỏng, cả người nàng lại nhanh chóng mệt mỏi, "Phu quân, chúng ta mau ngủ đi thôi..."

nói xong, Tô Nhược U khoan khoái lăn xuống khỏi người Bùi Hạo, thân thể cuộn tròn tìm một vị trí quen thuộc trong lòng hắn, chưa đầy một lát nàng đã ngủ mất.

Bùi Hạo nhìn hạ thân bị người nào đó cọ dựng lên thành một cái lều nhỏ, lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say trong lòng một chút, hắn không khỏi hung hăng véo gương mặt trắng nõn của Tô Nhược U một cái, thấy Tô Nhược U vì vậy mà giật mình tỉnh dậy, hắn lại vươn tay vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng, "Ngủ đi, ngủ đi..."
Dáng vẻ này của hắn thật sự không còn gì để nói, cũng may là không ai nhìn thấy.

Chỉ là sau khi Tô Nhược U yên tâm vì nhận được lời cam đoan của hắn, người khác lại lo lắng.

không biết có phải do mấy ngày hôm nay nóng quá hay không, hay là do bầu không khí sắp sửa chiến tranh ảnh hưởng, Tô Nhược U vẫn nuốt không trôi cơm, chuyện này làm ma ma và nha hoàn trong Tân Trúc Cư hết sức lo lắng, lúc trước Đô Đốc đại nhân đã dặn dò các nàng, nhất định phải hầu hạ phu nhân và hai tiểu chủ tử thật tốt, lúc này phu nhân lại ăn cơm không vô, nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Đô Đốc dại nhân, các nàng bỗng rùng mình, đây chính là vị chủ nhân giết người phải thấy máu, ra tay phải lấy mạng đấy...

Tất cả mọi người đều gấp gáp không chịu nổi, mà lúc này chỉ có Vương ma ma bỗng bình tĩnh khác thường, "Thanh Nhạn, sai người vào nội thành mời một đại phu đến đây đi."

Kỳ thực trong những ngày này, bởi vì có kinh nghiệm lần trước, mấy nha hoàn hầu cận như Thanh Nhạn và Thanh Loan đều âm thầm suy đoán trong lòng, chẳng qua là chưa đến lúc nên không ai dám lên tiếng, lúc này Vương ma ma đã mở miệng, Thanh Nhạn vội vàng sai người đi rồi, có điều không đợi nàng ra đến cửa thì đã bị Tô Nhược U gọi lại.

"Thanh Nhạn, ta chỉ là không có khẩu vị vào mùa hè, ăn không thấy ngon mà thôi, đừng làm đại phu mắc công đi một chuyến đến đây." Tô Nhược U ngồi trên giường mát chơi đùa với hai nhi tử song sinh, nàng cũng không ngẩng đầu lên, sắc mặt bình thường.

"Phu nhân...." Thanh Nhạn khó hiểu.

Vào mùa hè cơ địa ta vốn không phải như vậy hay sao? Thời điểm như hôm nay đừng làm phiền người khác." Tô Nhược U nói không nhanh không chậm, không riêng Thanh Nhạn, tất cả người trong phòng nhất thời hiểu ra, ngay cả Thanh Loan cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Chẳng qua là mọi người không khỏi âm thầm cảm thán trong lòng, hai lần hoài thai của phu nhân hình như đều không chọn đúng thời điểm.

Mà Tô Nhược U như có như không phủ một tay lên bụng của mình, kỳ thật từ khi sinh đôi huynh đệ song sinh xong, một năm sau đó nàng đều dựa theo biện pháp Vương ma ma dạy để tránh thai. Vừa cập kê nàng đã gả cho Bùi Hạo, bởi vì vài nguyên nhân khách quan nên nàng cũng nguyện ý sớm sinh con cho hắn, nhưng dù sao lúc ấy tuổi nàng cũng còn nhỏ, lại là thai đôi, Vương ma ma đã sớm nói với nàng chờ thêm hai ba năm nữa rồi hẳn sinh tiếp, dù sao nàng đã sinh cho Bùi gia hai kim tôn, người Bùi gia làm việc còn phải quan sát thái độ của nàng, có lẽ sẽ không có ý kiến gì trong chuyện này.

Về phần Bùi Hạo, lúc sáng sớm Tô Nhược U cũng không giấu hắn, nhưng mà đối với Bùi Hạo mà nói, trước đây khi vừa rước thê tử về nhà, hắn còn chưa kịp thân mật đủ thì đã bị ép ra chiến trường, hiện giờ tiểu nương tử thơm thơm mềm mềm ở ngay bên cạnh, nếu như bởi vì mang thai mà không thể làm vài chuyện hắn cực kỳ yêu thích, chuyện đó đúng thật là đả thương người quá... Hơn nữa vừa nghe nói chuyện này, việc chăm sóc sức khoẻ tiểu nương tử nhà mình Bùi Hạo càng nghiêm túc thực hiện, hắn muốn sống cả đời với tiểu nương tử nhà mình, nhất quyết không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!

Về phần bản thân mình có mang trong thời điểm này, dù sao Tô Nhược U cũng có chút ngoài ý muốn, có điều mọi chuyện cũng hợp lý mà thôi, từ lúc đến đây đến giờ, tần suất bọn họ cọ sát làm chuyện này đếm không xuể, nhiều khi hoàn toàn không có cách nào dừng lại...

Chỉ là, về chuyện này, Tô Nhược U nghĩ ngợi một lát, nàng quyết định không nói cho mọi người biết chuyện này, thời gian này nếu như tin tức nàng có thai truyền ra ngoài, chỉ càng làm cho kẻ địch thừa cơ hội ra tay, cả nhà bọn họ vốn đã sống nơi đầu sóng ngọn gió, hiện tại chuyện nàng có thể làm không nhiều lắm, nàng chỉ hi vọng cố gắng hết sức giảm bớt gánh nặng cho hắn.

Về phần vấn đề sức khoẻ của mình, Tô Nhược U đành nhẹ nhàng nói thầm một câu, Cục cưng, phụ thân ở bên ngoài bảo vệ chúng ta, chúng ta cũng phải bảo vệ phụ thân được không...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.