Chương trước
Chương sau
Đối với chuyện mình bị cầu hôn, tuy biểu hiện của Thanh Nhạn và Thanh Loan không giống nhau, nhưng mà tâm tư thì rất rõ ràng, chính là kiên quyết không chịu xuất giá.

‘Phu nhân, muội có thể gả cho bất kỳ ai nhưng không phải là hắn ta!’ hắn xem Thanh Loan nàng là cái gì? Thương hại nàng à? Nàng không thèm đâu!

Mà Thanh Nhạn thì càng đơn giản, nàng hoàn toàn không hiểu tại sao người kia lại cầu hôn mình, chẳng lã đây cũng là trò đùa của hắn? Nhưng loại trò đùa này làm không khéo cuối cùng sẽ lấy chính hắn ra bồi thường, vậy thì không buồn cười chút nào cả. Hay là hắn chắc chắn bản thân nàng sẽ không đồng ý? Chỉ là, mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích nào, nàng đều không có hứng thú đi phối hợp với hắn.

‘Phu nhân, Thanh Nhạn không muốn xuất giá.’

Tô Nhược U: ‘...’ Được rồi, hai nha đầu trước mắt, một rõ ràng là đang giận lẫy, một vốn là vô tình vô ý, nhưng mà chuyện này không phải nàng muốn xen vào là xen vào được! một lần nữa Tô Nhược U sâu sắc cảm nhận được sự thất bại, hai tiểu nha hoàn nhà nàng đều khiến người ta phải lo lắng.

Tô Nhược U quyết định thật nhanh, ‘Ta cho hai muội thời gian cân nhắc, tới lúc đó nói câu trả lời của hai muội cho ta biết.’

Nàng mặc kệ, nếu người ta có lòng muốn lấy thê tử về nhà, đương nhiên không thể để bọn hắn nhàn nhã ngồi trong nhà đợi kết quả, có thể lấy được hay không thì cần phải xem khả năng bọn họ thế nào.

Mà bên này, sau khi trở về tiểu viện của mình, Thiên Nhị không vội vã trở về phòng mà chỉ thấy y chủ động đi theo sau mông Thiên Nhất tới Đông Sương phòng, tự động tìm một chiếc ghế ngồi xuống, dáng vẻ y như y mới là chủ nhân căn phòng này vậy, ngay tiếp theo y mới bắt đầu đánh giá Thiên Nhất từ đầu đến chân.

Có lẽ ý tứ trêu ghẹo trong mắt Thiên Nhị quá mức rõ ràng, Thiên Nhất thường ngày không thèm quan tâm đến y cũng không chịu nổi nữa, ngay lập tức đuổi người ra khỏi cửa, ‘Nếu không có chuyện gì thì cút ngay về phòng mình đi.’

Nghe thế, nụ cười trên mặt Thiên Nhị ngược lại càng sâu, tiểu tử này làm gì mà căng thẳng vậy chứ! ‘Thiên Nhất, ta thấy với thái độ của huynh, thường ngày cũng không quan tâm đến tiểu cô nương người ta, không ngờ trong lòng lại yêu thích nha.’

Thiên Nhất không muốn nói nhiều với y, nhưng mà cũng không muốn y suy đoán lung tung, bộ pháp dưới chân vừa dứt khoát vừa trực tiếp vung lên, một quyền liền quất tới. Quyền này của Thiên Nhất cực kỳ mạnh mẽ, tựa như mãnh hổ xổng chuồng, thế như chẻ tre, Thiên Nhị vốn chỉ muốn đùa một chút chứ không phải thật sự muốn bị đánh, cho nên y không dám trêu chọc nữa, thân pháp khẽ động vội vàng tránh ra.

‘Thiên Nhất, ta sai rồi không được sao? Chúng ta vừa mới trở về, ta mệt mỏi sắp chết rồi đây, ta có thể không đấu không...’

Thiên Nhất vẫn im lặng, không nói nhưng vẫn không dừng tay lại mà vừa nhanh vừa độc như cũ.

Thiên Nhị ai oán, tại sao y lại mau quên như vậy, không có chuyện gì đi trêu chọc cái đầu gỗ không có tình thú này làm gì không biết, cái này chưa hết mà còn dẫn tai họa đến nữa chứ. Phải biết rằng, vì không muốn làm chậm trễ chuyện lớn của chủ nhân, hơn mười ngày nay bọn họ luôn rong ruổi trên đường, y chẳng còn tinh lực đâu mà rèn luyện quyền cước với tên biến thái này đâu.

Thiên Nhất, ta sai rồi, ngươi đại nhân đại lượng đừng so đo với ta mà.’ nói rồi, Thiên Nhị bèn chủ động rút lui, chỉ phòng ngự tay chân. Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, xin lỗi gì gì đó, sau khi nghe chủ nhân nói mấy lời này với nữ chủ nhân riết rồi y cũng thành quen.

Quả nhiên, một quyền của Thiên Nhất sượt qua gò má Thiên Nhị, sắc mặt y vẫn không đổi như trước, một chữ ‘Cút’ khí thế lan tràn như lũ quét.

Vì thế, Thiên Nhị bị xua đuổi nhếch miệng, cứ như vậy mà ‘Cút’ êm ra ngoài. Tiểu tử này, nếu cứ giữ dáng vẻ núi băng ngàn năm không đổi đó đi, đáng đời huynh không lấy được thê tử.

Lại nói, chuyện giữa Thiên Nhất và Thanh Loan, không có người nào rõ ràng rành mạch hơn y được cả, bình thường Thiên Nhất luôn làm ra vẻ băng sơn hù dọa người ta, dù cho tiểu cô nương người ta mù mắt ngay từ đầu mà thích hắn, nhưng trải qua khoảng thời gian dài ở chung, người ta đụng phải núi băng cũng hiểu rõ nên muốn quay đầu lại! thật đúng là bắt tiểu cô nương nhà người ta trở thành món đồ chơi của hắn chứ gì nữa, người ta không nổi giận giết hắn là may rồi! Nghĩ tới đây, Thiên Nhị không khỏi âm thành cầu nguyện, tiểu nha đầu Thanh Loan, nàng nhất định phải chịu đựng nha!

Sau khi nghỉ ngơi cả buổi chiều, cả Thiên Nhất và Thiên Nhị đều không thể bình tĩnh nổi, thì ra trong lúc bọn họ không ở trong phủ mấy ngày thì đã xảy ra rất nhiều chuyện mà bọn họ không dự liệu được, nhất là phu nhân ra mặt tuyển chọn hôn phu cho hai nha đầu Thanh Nhạn và Thanh Loan, chuyện quỷ quái gì thế này, bây giờ toàn bộ hán tử độ tuổi thích hợp đều tập trung ánh mắt lên người các nàng, Thiên Nhất và Thiên Nhị hận không thể trực tiếp móc mắt bọn người kia, nương nó, dám ra tay đào góc tường nhà bọn họ, không muốn sống nữa đúng không?

Có điều sau khi trải qua một phen bảy mồm tám lưỡi tán dóc với đám hán tử, Thiên Nhị vui vẻ lại ngay, quả nhiên Thanh Nhạn nhà y có năng lực! Về phần đám hán tử bị nàng hù sợ, Thiên Nhị nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, nương bọn họ thật làm xấu mặt chết đi được, ngay cả chút can đảm cũng không có mà dám tranh giành thê tử với mình, gặp lúc nào đánh lúc đó cũng không áy náy chúy nào!

Hơn nữa để cho y càng thêm cao hứng chính là, bề ngoài trông có vẻ bởi vì có tướng mạo ngọt ngào, tính tình ôn hòa mà Thanh Loan được đa số hán tử gửi gắm tâm hồn thiếu nữ, nhìn người nào đó bên cạnh đang nghiến răng ken két, y rất muốn cười thật to! Tục ngữ nói rất đúng, thiện ác đều có báo ứng, thiên đạo tuần hoàn, không tin cứ ngẩng đầu nhìn trời xem, trời xanh không bỏ qua ai cả!
Thiên nhất, xin huynh vui lòng nhận lấy! Bây giờ chỉ chỉ muốn cắn hạt dưa, ăn dưa hấu xem trò vui là được rồi.

Thế nhưng không đợi Thiên Nhất ra tay dạy dỗ đám hán tử kia thật tốt thì có một tiểu nha hoàn đến báo tin cho Thiên Nhất và Thiên Nhị, nói là phu nhân muốn gặp mặt nhị vị.

Đợi đến khi hai người bọn họ biết được ý của phu nhân khi gọi mình đến thì hai người bọn họ càng không thể bình tĩnh, có ý gì? Bọn họ bị từ chối phải không?

‘Phu nhân, Thiên Nhất muốn thành thân với Thanh Loan, xin phu nhân thành toàn.’

Nhìn vẻ mặt tuy vẫn còn rất thối nhưng thái độ đã rất thành khẩn của Thiên Nhất, Tô Nhược U hoang mang tột độ, không phải y chướng mắt tiểu Thanh Loan của nàng sao? xoay ngược lại là có ý gì? Muốn trêu chọc ai đây?

‘Thiên Nhất, theo ta được biết, chẳng phải ngươi vô tình với Thanh Loan sao? Bây giờ là thế nào...’

Ánh mắt Thiên Nhất thâm trầm, song ngoài mặt vẫn không có biểu lộ dư thừa, ‘Phu nhân, người cũng biết trước đây thuộc hạ theo chủ nhân... Thuộc hạ đã quen với cuộc sống như vậy, nhưng Thanh Loan không giống thế, nàng vừa đơn thuần vừa tốt đẹp, thuộc hạ không thể đảm bảo có thể mang lại cuộc sống như thế nào cho nàng, cũng không biết đó có phải là mong muốn của nàng hay không, ngoại trừ từ chối ban đầu thuộc hạ hoàn toàn không thể nghĩ ra con đường thích hợp cho cả hai.’

‘Vậy ngươi hiện tại...’ Tô Nhược U hỏi dồn, nàng lờ mờ nhận ra có thể tình yêu của Thiên Nhất rất sâu sắc, chẳng qua là trước đây y muốn tương đối nhiều, băn khoăn cũng tương đối nhiều, song bởi vì như thế mới có thể chứng minh y thật sự suy nghĩ cho Thanh Loan, nhất thời Tô Nhược U có cái nhìn mới về Thiên Nhất rồi.

‘Mãi cho đến sau này, khi chủ nhân phái thuộc hạ đi làm nhiệm vụ, trong khoảng thời gian tạm xa nàng thuộc hạ mới giật mình, thì ra bất luận thuộc hạ muốn như thế nào thì nàng đã chiếm lĩnh lòng thuộc hạ rồi, mà thuộc hạ lại không muốn đẩy nàng ra.’ nói rồi, Thiên Nhất dập đầu một lần nữa, ‘Cầu xin phu nhân có thể gả Thanh Loan cho Thiên Nhất.’

‘Thiên Nhất, ngươi hãy nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, sau này giả sử ngươi dám phụ bạc Thanh Loan thì dù trời nam biển bắc, Tô Nhược U ta nhất định sẽ lột da rút xương ngươi.’ Tuy vừa rồi Tô Nhược U bị mấy lời của Thiên Nhất làm lung lay, nhưng với tư cách là người nhà của Thanh Loan, nàng muốn cho tiểu cô nương một chỗ dựa.

Nghe thế, mặt mày Thiên Nhất vui vẻ hẳn, ‘Đa tạ phu nhân thành toàn!’
Giải quyết xong chuyện của Thanh Loan và Thiên Nhất, Tô Nhược U nhìn sang Thiên Nhị đang bày ra vẻ tươi cười, nàng càng cảm thấy đau đầu, y và Thanh Nhạn, một người vô tình một người hữu ý, rất khó nha...

Thấy ánh mắt phu nhân nhìn mình có chút phức tạp, Thiên Nhị không khỏi âm thầm run sợ, quả nhiên cuộc sống khắp nơi đều phải khuất phục, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, y không còn tươi cười nổi nữa, bi kịch kéo đến, tại sao ngay cả đồ núi băng mặt thối như Thiên Nhất còn có thể vượt qua kiểm tra, mà phu nhân lại dùng ánh mắt đấy nhìn mình chứ? Đúng là không có lý lẽ...

‘Phu nhân, Thiên Nhị cũng muốn cầu hôn Thanh Nhạn cô nương bên cạnh phu nhân, hi vọng phu nhân thành toàn!’ Bất kể thế nào, Thiên Nhị chỉ còn cách chủ động xuất kích, ít nhất có thể biểu hiện thành ý mười phần.

Tô Nhược U thở dài một hơi, chuyện này nên làm thế nào cho phải đây? Tính tình của Thanh Nhạn, nếu như không trực tiếp định người cho nàng ấy thì nhất định cả đời nàng ấy sẽ không xuất giá mà ở bên cạnh mình, nhưng mấu chốt chính là người chủ tử này không muốn làm trễ nãi nàng ấy nha! Nàng không chỉ muốn bản thân mình được hạnh phúc mà còn muốn hai tiểu nha hoàn bên cạnh mình có thể sống cả đời vui vẻ.

Nhìn Thanh Nhạn bây giờ, Tô Nhược U có cảm giác như gặp lại bản thân mình trước kia vậy, trầm tĩnh đoan trang nhưng lại có quá ít các mối quan hệ, mặc dù cuộc sống như vậy chẳng có gì không tốt, nhưng lại thiếu đi mấy phần mùi vị, nhất là khi bây giờ nàng đã nhận được rất nhiều, cũng bỏ ra rất nhiều, cho nên cảm xúc này mới ngày càng mãnh liệt.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Nhược U bỗng trở nên âm u, nàng nhìn chằm chằm vào Thiên Nhị, ‘Thiên Nhị, có phải ngươi thật lòng yêu thích Thanh Nhạn hay không?’

Biết rõ sự nghiêm túc trong lời Tô Nhược U, Thiên Nhị cũng thu hồi tính cà rỡn của mình lại, trở nên nghiêm túc hẳn, ‘Phu nhân, nếu như Thiên Nhất đã mở miệng, thuộc hạ cũng không có gì phải chùng bước, thuộc hạ thích Thanh Nhạn, tuy thuộc hạ không biết mình đã thích nàng đến mức nào, có thể so sánh với chủ nhân và Thiên Nhất hay không, nhưng mà thuộc hạ xác định rất rõ ràng, chỉ cần có người muốn làm Thanh Nhạn tổn thương thì phải bước qua xác của thuộc hạ trước đã.’

Ánh mắt Tô Nhược U xoay chuyển, sau đó nàng mới quyết tâm nhìn Thiên Nhị, ‘Thiên Nhị, lời nói lúc nãy ta nói với Thiên Nhất, bây giờ rất thích hợp dùng cho ngươi, hai người các ngươi hãy nhớ kỹ lời hứa của mình, đừng phụ bạc các nàng.’

Đợi đến lúc Thiên Nhất và Thiên Nhị cáo lui, Tô Nhược U nhìn sang Thanh Nhạn và Thanh Loan đang đi ra từ phía sau bình phong, ‘Các muội đã nghe hết rồi chứ?’

‘Phu nhân...’ Thanh Nhạn muốn mở miệng nói chuyện nhưng đã bị Tô Nhược U đưa tay ngăn lại, Tô Nhược U nhìn khuôn mặt hơi sốt ruột của Thanh Nhạn, từng chữ từng chữ nhấn mạnh, ‘Thanh Nhạn, ta hi vọng muội cũng hạnh phúc.’

Sau đó, Thanh Nhạn không nói gì nữa, biết rõ phu nhân suy nghĩ cho mình, nàng có lý nào phụ lòng phu nhân, nếu như phu nhân muốn nàng gả thì nàng sẽ gả, về phần tân lang là ai, nàng không quan tâm là được rồi.

Dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Thanh Nhạn, Tô Nhược U lên tiếng lần nữa, ‘Thanh Nhạn, đồng ý với ta, thử với y một lần có được không?’

Thanh Nhạn nhìn thật sâu vào mắt Tô Nhược U, nhìn ra chân thành trong mắt Tô Nhược U, Thanh Nhạn chỉ có thể gật đầu đồng ý, chắc chắn nàng sẽ không làm phu nhân thất vọng.

Về phần Thanh Loan lúc trước vẫn còn lớn giọng kiêu ngạo nói không muốn xuất giá, được rồi, nhìn đến mí mắt có chút sưng đỏ cộng thêm nước mắt còn vương trên má, trong lòng Tô Nhược U đã sáng tỏ rồi, nói cho người tiểu cô nương và Thiên Nhất chính là lưỡng tình tương duyệt nha, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ ấm ức như tiểu tức phụ thế này, Tô Nhược U vẫn không kiềm lòng được mà trêu chọc: ‘Thanh Loan, muội vẫn không muốn gả phải không?’

Thanh Loan chu cái miệng nhỏ nhẫn nhịn đến nghẹn, lên án nói: ‘Phu nhân, người chọc ghẹo Thanh Loan.’

‘Chứ không phải trước đây muội từng nói dù gả cho ai cũng được nhưng nhất định không gả cho Thiên Nhất đấy sao, cho nên ta mới hỏi thế mà. Bằng không thì với quan hệ chủ tớ thân thiết nhiều năm, dù gì phu nhân ta cũng phải chọn cho muội một lang quân vừa lòng hợp ý mới được, nếu không sau này muội sẽ trách móc phu nhân ta thì biết làm sao bây giờ...’

‘Phu nhân...’ Thanh Loan xấu hổ đến mức suýt dậm chân, bị ép quá tiểu cô nương đành nói bừa: ‘Vậy thì ta đây không gả, cả đời hầu hạ phu nhân thôi.’

nói xong, tiểu cô nương nhấc chân bước ra ngoài, Tô Nhược U cực kỳ vui vẻ, song nàng vẫn không dễ dàng buông tha Thanh Loan như cũ, ‘Muội nói không gả là không gả sao, phu nhân ta nhận lời Thiên Nhất thì làm sao bây giờ? Ta đi đâu tìm một tiểu nương tử ‘Vừa đơn thuần vừa tốt đẹp cho hắn ta đây...’

Nhớ đến người nọ khi ở trước mặt phu nhân chính là hình dung bản thân mình như thế, trong lòng Thanh Loan vừa thẹn vừa ngọt, chẳng qua là không chịu nổi bị phu nhân nhà mình đùa cợt, Thanh Loan lập tức dừng bước, xoay người lại dậm chân một cái, ‘Phu nhân!’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.