Thời điểm Bạch Nhất tỉnh lại, gối đầu bên người đã biến lạnh, tự nhiên thu hồi ngọc bội Tiêu Diệc Nhiên để lại, ôn nhu cười cười. haehyuk8693
Tuy nói hai người đang cách xa nhau, nhưng Tiêu Diệc Nhiên phải đi trước là vì tâm tâm niệm niệm chuyện quân doanh. Dù sao Bạch Nhất phải ở lại sinh hoạt tại thành Vân Hà xa lạ, tâm tình cũng có chút khác biệt. May mắn là hai huynh muội Vân Mặc Chi đối Bạch Nhất rất chiếu cố, cũng khiến cho y thả lỏng không ít.
Với lại trong khoảng thời gian này, Bạch Nhất vốn là muốn nhân cơ hội hiếm có hướng Vân Mặc Chi lãnh giáo y thuật, bất quá Vân Mặc Chi rất lười nhác, chỉ tặng một đống sách thuốc cho Bạch Nhất liền không hề quan tâm hỏi hang đến. Bạch Nhất cũng không có cưỡng cầu, tự mình đọc sách giết thời gian.
Đến ngày hôm sau, khi Vân Mặc Chi theo lệ thường vội tới bắt mạch cho Bạch Nhất, liền có hạ nhân báo lại nói có hai người cầu kiến thần y, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Nhất nhìn thấy người trong quân doanh của Tiêu Diệc Nhiên.
Người đến hiển nhiên là Tiêu Mạt cùng Phong Cảnh, Tiêu Mạt đơn giản giải thích mục đích tới nơi này, liền thỉnh Vân Mặc Chi vì Phong Cảnh trị liệu độc thương.
“Khí huyết hư không, nội tức hỗn loạn, sao quân Trấn Bắc của mấy người gần đây từ lớn đến nhỏ đều thực thích trúng độc vậy?” Vân Mặc Chi tuy rằng không thường chữa bệnh giúp người, nhưng cũng không có từ chối, một bên phun tào một bên nhanh chóng dùng ngân châm đâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-sung-phu/183661/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.