Trải qua một đêm mưa to gió lớn, ngày hôm sau khắp núi rừng đều tràn ngập hơi nước, một vài động vật đã ra ngoài kiếm thức ăn, chim hót líu lo vô cùng náo nhiệt, tuy vậy ở bên trong sơn động vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Tiêu Diệc Nhiên là người tập võ nhiều năm, mức độ cảnh giác tất nhiên là không thấp, vừa tỉnh lại liền phát hiện sự khác thường, hắn lập tức ngồi dậy tìm bội kiếm, phát hiện bội kiếm không ở bên người, nhưng vết thương thì đã được băng bó.
“Ân…ngươi rốt cục tỉnh rồi?”
Một thanh âm truyền đến từ phía sau, Tiêu Diệc Nhiên im lặng, chỉ thấy người nam tử đã tiến vào động trú mưa hôm qua đang tựa vào vách tường, đánh một cái ngáp rồi mỉm cười nói chuyện cùng hắn.
Đã bận rộn suốt một đêm hôm qua, việc Bạch Nhất mệt mỏi ngáp như vậy cũng là bình thường, thấy Tiêu Diệc Nhiên đã tỉnh, y liền mỉm cười, đi đến bên cạnh Tiêu Diệc Nhiên, “Tại hạ vốn định đợi mưa tạnh thì sẽ xuống núi trở về, nhưng tình huống của thiếu hiệp hôm qua có vẻ rất nguy cấp, tại hạ là một thầy thuốc, thực sự vô pháp không để ý mà rời đi được, nếu có gì quá đường đột xin thiếu hiệp chớ trách tội.”
Nghĩ đến vết thương trên người mình đã được băng bó, Tiêu Diệc Nhiên hiển nhiên cũng đoán được đối phương đã cứu mình, mắc dù đang nhíu mày, nhưng hắn vẫn lễ phép trầm giọng nói một câu: “Đa tạ.”
“Ngươi không cần nói cảm tạ, ta chỉ là giúp ngươi băng bó xử lý một chút ngoại thương bên ngoài, còn việc điều trị nội thương vẫn phải dựa vào chính ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-sung-phu/183650/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.