Trời vừa mới sáng, Tiêu Diệc Nhiên đã mở hai mắt, trong đôi mắt không hề có chút mê mang khi vừa tỉnh dậy. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạch Nhất đang nằm ngủ bên người, đáy mắt của Tiêu Diệc Nhiên bỗng trở nên vô cùng nhu hòa, nâng tay vén vén sợi tóc trên trán đối phương, hắn mới khinh thủ khinh cước bước xuống giường.
Đang khẽ khàng mặc y phục, Tiêu Diệc Nhiên lại nghe được một trận âm thanh xột xoạt truyền đến từ phía giường, tiếp theo là tiếng nói ôn hòa còn hơi chút khàn khàn của Bạch Nhất vang lên, “Ân…Ân…Ngươi dậy rồi?” haehyuk8693
Quay đầu lại nhìn thấy Bạch Nhất đang nữa chống thân mình nằm nghiêng trên giường, chăn chảy xuống bả vai, ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt còn mang theo cơn buồn ngủ nồng đậm.
Tiêu Diệc Nhiên nhanh chóng cột chặt vạt áo, bước nhanh đi đến trước giường, giúp đỡ Bạch Nhất nằm xuống, “Thực xin lỗi, đã đánh thức ngươi.”
“Không phải, là ta tự tỉnh. Ngươi sớm như vậy đã muốn xuất môn sao?” Bạch Nhất lắc lắc đầu nói, Tiêu Diệc Nhiên mỗi ngày sớm đi tối về. Y bình thường đều ngủ rất trầm, đối với việc Tiêu Diệc Nhiên trở về cùng xuất môn y đều không biết. Chỉ có buổi sáng sau khi tỉnh dậy, cảm nhận độ ấm lưu lại bên người, y mới biết Tiêu Diệc Nhiên tối qua có trở về hay không. Bất quá đã nhiều ngày qua, triệu chứng nôn nghén của y lại có xu thế bộc phát ngiêm trọng hơn, nhất là vào mỗi sáng sớm y đều cảm thấy rất khó chịu, tỉnh dậy cũng sớm hơn bình thường. Hôm nay y cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-sung-phu/1511510/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.