Chương trước
Chương sau
Trời vừa mới sáng, Tiêu Diệc Nhiên đã mở hai mắt, trong đôi mắt không hề có chút mê mang khi vừa tỉnh dậy. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạch Nhất đang nằm ngủ bên người, đáy mắt của Tiêu Diệc Nhiên bỗng trở nên vô cùng nhu hòa, nâng tay vén vén sợi tóc trên trán đối phương, hắn mới khinh thủ khinh cước bước xuống giường.
Đang khẽ khàng mặc y phục, Tiêu Diệc Nhiên lại nghe được một trận âm thanh xột xoạt truyền đến từ phía giường, tiếp theo là tiếng nói ôn hòa còn hơi chút khàn khàn của Bạch Nhất vang lên, “Ân…Ân…Ngươi dậy rồi?” haehyuk8693
Quay đầu lại nhìn thấy Bạch Nhất đang nữa chống thân mình nằm nghiêng trên giường, chăn chảy xuống bả vai, ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt còn mang theo cơn buồn ngủ nồng đậm.
Tiêu Diệc Nhiên nhanh chóng cột chặt vạt áo, bước nhanh đi đến trước giường, giúp đỡ Bạch Nhất nằm xuống, “Thực xin lỗi, đã đánh thức ngươi.”
“Không phải, là ta tự tỉnh. Ngươi sớm như vậy đã muốn xuất môn sao?” Bạch Nhất lắc lắc đầu nói, Tiêu Diệc Nhiên mỗi ngày sớm đi tối về. Y bình thường đều ngủ rất trầm, đối với việc Tiêu Diệc Nhiên trở về cùng xuất môn y đều không biết. Chỉ có buổi sáng sau khi tỉnh dậy, cảm nhận độ ấm lưu lại bên người, y mới biết Tiêu Diệc Nhiên tối qua có trở về hay không. Bất quá đã nhiều ngày qua, triệu chứng nôn nghén của y lại có xu thế bộc phát ngiêm trọng hơn, nhất là vào mỗi sáng sớm y đều cảm thấy rất khó chịu, tỉnh dậy cũng sớm hơn bình thường. Hôm nay y cũng là vì cảm giác buồn nôn ở ngực mà tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên còn chưa xuất môn.haehyuk8693
“Ân, trước đi xem quân doanh, sau giờ ngọ còn phải đến chổ Hoài Viễn một chuyến, nên ta muốn xuất môn sớm hơn thường ngày. Ngươi ngủ tiếp đi, đừng dậy quá sớm, cẩn thận trời lạnh.”
Áp chế sự không khoẻ ở ngực, Bạch Nhất thuận theo gật gật đầu, không muốn trước khi Tiêu Diệc Nhiên xuất môn còn khiến hắn lo lắng. Bất quá vừa thoáng nằm xuống, một trận ghê tởm liền dâng lên tới cổ họng, Bạch Nhất vội vàng đẩy Tiêu Diệc Nhiên ra, chống mép giường che miệng nôn không ngừng, “Ác…nôn…”
Tiêu Diệc Nhiên thấy thế lập tức bật người đỡ Bạch Nhất, không ngừng vỗ lưng thuận khí cho đối phương, thẳng đến khi Bạch Nhất ngừng nôn nghén, “Có thấy tốt hơn chút nào không? Có khó chịu lắm không?” Hiện tại đã có chút hiểu biết về người mang thai, Tiêu Diệc Nhiên sẽ không giống như lúc mới đầu, nhìn thấy Bạch Nhất nôn nghén liền bị dọa cho hết hồn, nhưng mỗi lần thấy Bạch Nhất bị dày vò khổ sở, sau đó khuôn mặt lại càng thêm tái nhợt cùng thân thể hư nhuyễn, hắn vẫn có chút đau lòng, luống cuống chân tay.
“Không… Không có việc gì.” Hơi thở hổn hển một hơi, Bạch Nhất suy yếu cười cười với Tiêu Diệc Nhiên.
Vốn định nhịn xuống cơn khó chịu đợi cho Tiêu Diệc Nhiên đi rồi mới để nó bộc phát, không nghĩ tới triệu chứng nôn nghén này một lần so với một lần càng lợi hại hơn, làm cho y nhất thời áp chế không được. Quả nhiên giống như những gì trong sách y dược đã viết, phản ứng của nam tử sau khi mang thai sẽ so với nữ tử còn mãnh liệt hơn nhiều.
Từ dưới gối lấy ra thuốc dưỡng thai Vân Mặc Chi đã tặng lúc trước, Bạch Nhất nhẹ giọng nói: “Ngăn tủ bên kia có hủ mơ khô, ngươi giúp ta lấy đến đây đi!”
Tiêu Diệc Nhiên nhanh chóng đứng dậy cầm lấy hủ mơ khô đưa cho Bạch Nhất, “Mặc Chi đã lên đường, tối đa một tháng là sẽ tới nơi, đến lúc đó để cho y kê chút dược cho ngươi.”
Bạch Nhất ngậm mấy viên mơ khô, đợi cảm giác ghê tởm được đè nén, mới mỉm cười nói: “Ân. Ta không sao, ngươi đừng làm trễ giờ, nên đi thôi.”
Tiêu Diệc Nhiên nhìn sắc trời ngoài phòng, quả thực đã chậm trễ không ít thời gian, cuối cùng lại dịch chăn cho Bạch Nhất dặn dò thêm: “Ngươi nghỉ ngơi tiếp một hồi, không thoải mái thì kêu hạ nhân đến, đừng ráng chống đỡ.” Nói xong thấy Bạch Nhất gật đầu một cái, hắn mới đứng dậy xuất môn.
Đợi Tiêu Diệc Nhiên đi ra khỏi cửa, Bạch Nhất mới nằm xuống. Trải qua một trận dày vò vào ngay sáng sớm thế này, y hiện tại cũng chẳng còn bao nhiêu *** thần, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
…haehyuk8693
Sau giờ ngọ, Bạch Nhất hơi uể oải tựa người trên tháp quý phi nghỉ ngơi, thời tiết tháng tám vốn thập phần oi bức, hơn nữa triệu chứng nôn ói của Bạch Nhất trong khoảng thời gian này vô cùng nghiêm trọng, nên mỗi ngày y đều có chút buồn ngủ và mệt mỏi.
“Phu nhân.” Ngoài phòng vang lên một tiếng kêu không lớn, là người hầu thiếp thân hiện tại của Bạch Nhất, Viên Nhi.
“Ân? Chuyện gì? Vào đi!” Bạch Nhất mở hai mắt, sửa sang lại quần áo chậm rãi ngồi dậy.
Chi nha một tiếng, cửa bị đẩy ra, đi vào là một nam hài tử không quá cao, nhìn qua ước chừng mười lăm mười sáu tuổi. Khuôn mặt tròn tròn còn có chút ngây ngô, trong ánh mắt lộ ra thần thái hồn nhiên, nhìn qua là một hài tử rất có *** thần.
Đây là người mà Tiêu Mẫn cố ý phái tới để hầu hạ Bạch Nhất, bởi vì Bạch Nhất vốn là tướng quân phu nhân còn chưa quá môn, lại còn đang mang thai, bên người không thể không có người chiếu cố, nhưng Bạch Nhất thân là nam tử, cũng không thể phái thị nữ bình thường đến chăm sóc, cuối cùng Tiêu Mẫn liền chọn một gia nô thông minh hiểu biết chuyện đưa đến chổ Bạch Nhất.
“Phu nhân, nhị tiểu thư phái người tặng canh gà đến, nói là cấp phu nhân bồi bổ thân thể.” Viên Nhi cười hì hì nói.haehyuk8693
“Nga, kia đem vào đi!” Bạch Nhất đánh cái ngáp, đạm nhiên cười nói. Y hiện tại trái lại không có khẩu vị gì, bất quá Tiêu Mẫn là muội muội của Tiêu Diệc Nhiên, hơn nữa vẫn luôn rất chiếu cố y, làm gì cũng phải để mặt mũi cho đối phương.
Viên Nhi gật gật đầu, mở cửa ra một chút, một thị nữ mặc bố váy xanh biếc cung kíng bưng chung canh gà cẩn thận chậm rãi bước vào, đến khi buông chung xuống, nàng liền cúi người thỉnh an Bạch Nhất, nhẹ giọng mở miệng, “Bạch công tử mạnh khỏe, nhị tiểu thư dặn dò nô tỳ đưa chút canh gà đến, thỉnh công tử uống khi còn nóng.”
Mặc dù Tiêu Diệc Nhiên đã nói qua sẽ cưới Bạch Nhất vào cửa, nhưng dù sao việc hôn nhân còn chưa thực hiện, Bạch Nhất vẫn chưa nhập tịch, bởi vậy bình thường, hạ nhân đều luôn cung kính xưng hô Bạch Nhất là Bạch công tử, chỉ có hài tử Viên Nhi này là người hầu hạ thân cận của Bạch Nhất, mới không chổ cấm kỵ xưng hô với y là phu nhân.
“Bạch Nhất cảm ta nhị tiểu thư.” Bạch Nhất ôn hòa cười cười, ngồi xuống bàn, Viên Nhi bên cạnh phi thường lưu loát cầm lên chung canh gà đổ ra một chén nhỏ. Mùi thơm nồng đậm của canh gà nhanh chóng tản ra, vị đạo này làm Bạch Nhất không thể nhận rõ hơi nhíu nhíu mày, sau đó rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Bạch Nhất tiếp nhận chiếc muỗng được đưa đến, nhẹ nhàng lướt qua ván dầu trên mặt, cầm cái muỗng nhỏ đưa tới bên miệng. Vốn định nếm thử hai ngụm trước rồi bảo thị nữ kia trở về, nhưng vừa mới uống một hớp nhỏ, Bạch Nhất liền dừng một chút, buông thìa, khuấy khuấy chén canh, đạm nhạt cười nói với thị nữ: “Ngươi tên là gì? Đang làm việc ở đâu?”
“Hồi Bạch công tử, nô tỳ là Thúy Doanh, là người bên nhị tiểu thư.” Thị nữ kia nghe vậy nghi hoặc nhìn Bạch Nhất, cẩn thận đáp lời.
Đặt muỗng xuống, Bạch Nhất đem chén canh đẩy về phía trước, nhíu mày hỏi: “Ân ~ Canh gà này là nhị tiểu thư phái ngươi đưa tới? Ngươi tự mình đôn sao?”
Nghe nói như thế, thị nữ kia nháy mắt sáng tỏ là canh gà xảy ra vấn đề. Mặc dù không biết là vấn đề gì, nhưng đối diện chính là tướng quân phu nhân chuẩn bị vào cửa Tướng quân phủ, còn đang hoài thượng tiểu chủ nhân tương lai, nếu xảy ra bất cứ sai lầm gì thì một mệnh này của nàng cũng không đủ để đền tội. Nghĩ đến đây, nàng nhất thời sắc mặt trắng bệch, thẳng tắp quỳ gối trên đất, “Hồi Bạch công tử, canh gà quả thật là nhị tiểu thư phân phó nô tỳ đưa tới! Cũng là nô tỳ tự mình đến trù phòng ninh canh, nhưng nô tỳ không có làm bất luận động tác gì…Thỉnh Bạch công tử minh xét!” Nói xong nàng còn dập mạnh đầu xuống đất một cái.haehyuk8693
Bạch Nhất lập tức nháy mắt, để cho Viên Nhi tiến lên đỡ thị nữ kia, sau đó mới ôn hòa mở miệng, “Ngươi đừng khẩn trương, ta biết không liên quan tới ngươi. Ngươi đứng lên đi, đem canh gà đưa đến cho nhị tiểu thư, nói là trong canh này có bỏ thêm Phượng Minh thảo, để cho nhị tiểu thư xử lý việc này.”
Nghe được trong canh bỏ thêm Phượng Minh thảo, thân mình của Thúy Doanh quỳ trên mặt đất khẽ chấn động, mà sắc mặt của Viên Nhi cũng rất khó coi. Phượng Minh thảo là một loại hương thảo không độc, thường xuyên dùng làm hương liệu, người bình thường ăn Phượng Minh thảo sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng nếu để cho nam tử mang thai dùng Phượng Minh thảo thì lại đối thân thể cực vì nguy hại, nếu kết hợp với loại dược liệu nhân sâm đại bổ, thì sẽ có tác dụng như khi nữ nhân ăn phải hồng hoa.
Phất phất tay, làm cho Viên Nhi đem Thúy Doanh nâng dậy, Bạch Nhất thoáng điều chỉnh sắc mặt, lạnh nhạt nói: “Việc này ngươi cũng chớ để lộ ra ngoài, có người hỏi thì nói ta chịu không nổi dầu mỡ nên uống canh không được, chỉ nói cho nhị tiểu thư là được, biết không?”
“Nô tỳ đã biết.” Thúy Doanh cũng không hổ là thị nữ đắc lực của Tiêu Mẫn, rất nhanh đã khôi phục vẻ trấn định, mặc dù sắc mặt còn có chút tái nhợt, nghe thấy những lời dặn dò của Bạch Nhất, liền cúi người gật gật đầu. Nghĩ nghĩ, lại lo lắng Bạch Nhất vừa uống một chút canh gà sẽ xảy ra vấn đề gì, có chút chần chờ hỏi: “Bạch công tử, có cần phải thỉnh đại phu đến xem không?”
“Không cần, ta chỉ nếm một miếng nhỏ, không có bao nhiêu trở ngại, với lại ta cũng chính là đại phu, không cần lo lắng, ngươi đi về trước đi!” Lắc lắc đầu cự tuyệt đề nghị của Thúy Doanh, Bạch Nhất ý bảo Viên Nhi đưa Thúy Doanh ra ngoài, còn mình thì đi đến tháp quý phi nằm xuống nghỉ tạm.
Thúy Doanh thấy bộ dáng của Bạch Nhất vẫn không có gì khác thường, liền thật cẩn thận bưng canh gà lên, đi theo Viên Nhi ra ngoài.
Đợi sau khi hai người rời khỏi, Bạch Nhất lại lấy ra bình dược ăn một viên thuốc dưỡng thai Vân Mặc Chi cấp. Tuy nói Phượng Minh thảo trong canh bỏ không nhiều lắm, y cũng chỉ nhấp một miếng nhỏ, bất quá vẫn là nên đề phòng tốt hơn.
Chỉ chốc lát, Viên Nhi đưa tiễn Thúy Doanh xong trở về, vừa vào phòng lập tức chạy đến bên người Bạch Nhất, nửa quỳ lo lắng hỏi, “Phu nhân thật sự không có việc gì sao?”
“Ân, yên tâm đi, canh gà kia có rất ít Phượng Minh thảo, ta chỉ nếm một chút, không có ảnh hưởng gì.” Bạch Nhất nhắm mắt lại thản nhiên giải thích.
“Vậy là tốt rồi…” Viên Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng yên lòng, chỉ được trong chốc lạt, lại rối rắm lên, “Nhưng…tại sao nhị tiểu thư lại bỏ thứ này vào canh…?”
“Chuyện này không phải nhị tiểu thư làm.” Bạch Nhất hơi hơi mở mắt ra nhìn thoáng qua vẻ mặt buồn rầu của Viên Nhi, cười sờ sờ đầu Viên Nhi, “Nhị tiểu thư nếu có ý đồ này, nàng có rất nhiều cơ hội, không nhất thiết phải dùng đến thủ đoạn này.”haehyuk8693
“Kia không phải nhị tiểu thư, thì là ai chứ? Thúy Doanh tỷ tỷ không phải nói canh gà là nhị tiểu thư phân phó sao?” Viên Nhi nghi hoặc ngẩng đầu, khó hiểu hỏi.
“Canh gà là nhị tiểu thư đưa, nhưng lúc đặt ở phòng bếp ninh hầm, có rất nhiều người sẽ có cơ hội xuống tay.” Bạch Nhất thản nhiên giải thích, người này chỉ thả chút ít Phượng Minh thảo, còn biết dùng một lượng lớn hương liệu khác để áp chế mùi vị của Phương Minh thảo, nghĩ đến chắc hẳn là biết y hiểu được y thuật, có thể nhận ra vị đạo Phượng Minh thảo. Bất quá người nọ chắc không có nghĩ đến, cho dù đã che dấu kỹ lưỡng như vậy, y vẫn chỉ cần chút thời gian là có thể nhận ra được mùi vị của Phượng Minh thảo.
“Không biết là tên nào muốn hại phu nhân…Phu nhân, có cần phái người nói cho tướng quân?” Viên Nhi cau mày suy nghĩ nửa ngày, vẫn không nghĩ ra tên đầu sỏ là ai.
“Đừng nói cho tướng quân, mắc công lại tăng thêm phiền toái cho hắn. Việc này giao cho nhị tiểu thư xử lý là tốt rồi, ngươi cũng đừng phí sức suy nghĩ nữa.” Bạch Nhất cười gõ nhẹ Viên Nhi.
Y đã mơ hồ đoán được việc này là ai làm, dù sao tại tướng quân phủ, người đối với y có địch ý cũng như có cơ hội ra tay chỉ có mình Tiêu cô cô. Y đã sớm nghe Phong Cảnh nói qua, Têu cô cô đã muốn đem nữ nhi Mộc Lan gả cho Tiêu Diệc Nhiên từ lâu, chẳng qua Tiêu Diệc Nhiên quá đầu gỗ vẫn không có phản ứng, nay lại mang theo y trở lại, Tiêu cô cô sợ là đã sớm hận chết y.
Bất quá nếu hiện tại không xảy ra chuyện gì, Bạch Nhất cũng không muốn trong lúc Tiêu Diệc Nhiên bận rộn như vậy, lại đem những chuyện này quấy nhiễu hắn, huống chi Tiêu cô cô lại là cô của Tiêu Diệc Nhiên, có nháo sự thế nào chỉ là làm cho Tiêu Diệc Nhiên thêm khó coi mà thôi. Nhưng Bạch Nhất cũng sẽ không cho rằng hoàn toàn thờ ơ chính là phương thức xử lý tốt, nếu canh là Tiêu Mẫn đưa đến, chiêu này của Tiêu cô cô là mượn tay giá họa người khác, vẫn là nên để Tiêu Mẫn tự mình đi xử lý là tương đối thích hợp nhất. Bởi vậy Bạch Nhất mới để cho Thúy Doanh đem canh gà đưa về cho Tiêu Mẫn cũng tiện thể nhắn nhủ vài lời.
Vẫy lui Viên Nhi còn đang lải nhải bên người, Bạch Nhất tiếp tục giấc nghỉ ngơi đã bị cắt đứt nữa chừng lúc nãy.
Ko hiểu sao gia tộc Tiêu mặt lạnh lại sản sinh ra một con mẹ zìa khó ưa, chanh chua, độc ác như mụ Tiêu cô cô? Chẳng lẽ là đột biến zen, hay ko phải chung dòng máu?? =”=!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.